Một ngày mùa đông đã bắt đầu, trời u ám, gió và tuyết đã bắt đầu rơi trông thật là đẹp, cọng thêm màu sắc của cây lá đổi màu như một bức tranh đẹp tuyệt vời. Lòng tôi có một cảm xúc gì đó không định nghĩa được, phải chăng tôi là người quá đa cảm ?..

Tự nhiên nhớ lại nhưng ngày còn cắp sách đến trường, nên muốn viết cái gì đó về quá khứ, quá khứ của một thời áo trắng và đây là những giòng ký ức đươc ghi lại.....

Reng ...Reng !!! chuông tan học buổi trưa đã đươc báo hiệu, chúng tôi ùa ra như bầy ong vở tổ. Trưa nay cả đám chúng tôi hẹn nhau đi ăn bánh bèo trường Nam, chổ đó là nơi lý tưởng của đám học trò, vì giá cả vừa với túi tiền còm cỏi của đám học sinh chúng tôi. Cả bọn ngồi ăn vừa đùa giởn vui vẻ , cọng thêm đám con trai bên trường P.C.T thế là như một buổi chợ "chồm hổm". Các anh nhìn chúng tôi "nữ thực như hổ" thì trố mắt nhìn nhau, chắc trong lòng sợ mấy O ni lắm rồi, chạy dài chẳng dám tán O mô cả.

Ngay trước cổng trường, dưới nhánh cây phượng lớn, chúng tôi một bầy con gái tụ lại một nhóm trước giờ mở cổng để vào lớp, chúng tôi nói đủ thứ chuyện, trên trời, dươi đất, thời trang v..v và v..v..Gặp nhau hằng ngày mà sao chẳng bao giờ hết chuyện......vậy mà có một chuyện thật buồn cười, đó là 5 đứa con gái để ý một anh con trai (chẳng có đứa nào biết tên), anh ấy hay đi Honda(?), Yamaha(?) (lâu rồi không nhớ) anh ta hay ngồi lệch một bên (chắc là mông có vấn đề!), nhìn anh ta hơi đặc biệt và có cái gì đó là lạ, nên mổi lần anh ta đi ngang qua trường thì cả bọn la lên ê "thằng nớ" kìa, đó là biệt danh chúng tôi tặng cho chàng. chúng tôi chẳng biết kêu đó là cái tình chi chi, nhưng thấy vui vui vậy thôi.

Cũng vào một ngày mùa đông, nhân dip có MT người bạn học cũ từ Việt Nam qua thăm, BT rủ một nhóm bạn bè về nhà Th ở lại, tối đó có vợ chồng chúng tôi, vợ chồng TNH, DQ và KH. Sau khi ăn tối, chúng tôi ra sau vườn nhà Thủy để đốt lửa cho ấm và ngồi tán dốc, vườn của nhà BThuy rất là lý tưởng, cô nàng chịu khó chăm sóc vườn nên đẹp ơi là đẹp. Kỷ niệm được nhắc đến rất nhiều, trong đó có cả chuyện "thằng nớ", thì ra là bạn học với KH bên trường P.C.T. Không biết bên kia bờ đại dương anh có nhớ, ngày xưa hoàng thị một thời, và có chút gì vấn vương không nhỉ ??

Chúng tôi là con gái, nhưng hầu như phá và nghịch ngợm hơn là dịu dàng, thỉnh thoảng chúng tôi cúp cua đi xine, để rồi bị thầy Trị bắt quì gối trong văn phòng, có lần rủ nhau ra Hội An để ăn cao lầu, vì không đủ xe nên 1 chiếc phải chở 3. Thế là bị CS bắt hết đưa về đồn, đứa nào củng xanh cả mặt, may gặp Thầy Túy làm viêc ở đó nên bảo lảnh chúng tôi ra, một phen hú vía....


Đa số chúng tôi ở trong đội bóng rỗ nữ của trường. Cái này nói ra thật là xấu hổ, vì chẳng bao giờ thắng nổi đội bóng của trường Thọ Nhơn, cả thành phố chỉ có 2 đội nữ, thế mà mãi mãi và mãi mãi đươc hân hạnh về hạng......nhì..ha ha... Sau những lần tập dợt, quán bà Bu là nơi tụ tập của đám học sinh, để uống 1 ly đá chanh hay ăn 1 ly chè chao ơi là tuyệt vời. Trong đội bóng rỗ nam tôi rất thân với Định, Hoàn và Lý, vì các bạn này có bổn phận hộ tống chúng tôi về nhà sau mỗi tối tập bóng rổ (đó là lịnh của thầy D). Vào khoảng năm lớp 10, Định phải nghỉ học, ngày bạn tôi tới từ giả, lòng thật xót xa , chẳng qua là vì hoàn cảnh. Sau này có người bạn cho biết Đ vẫn còn ở Đà Nẳng đã có vợ và con. Cầu mong mọi may mắn và hạnh phúc đến với bạn.

Rồi mùa hè đỏ lửa lại đến, bạn bè chúng tôi có người phải từ giả đời học sinh để cầm súng bảo vệ quê hương, trong đó cũng có những người bạn cùng lớp đã hy sinh. Xin thắp cho bạn tôi 1 nén hương và cám ơn sự hy sinh cao quý của các bạn.

Dòng đời cứ thế mà trôi, đất nước đã thay đổi và con người cũng đổi thay. Cuộc sống đầy vất vả, bằng mọi cách để rời VN, và sau nhiều lần thất bại.....rồi cũng đạt được mục đích đến bến bờ tự do. Như tất cả mọi người, phải làm lại từ đầu, với số vốn Anh văn của thời trung học nó chạy đi đâu mất tiêu, cứ cắm đầu cắm cổ học, càng học càng thấy dốt, học đâu quên đó, nước mắt lại chảy dài, trách mình không chịu học thêm khi còn ở quê nhà. Nhưng rồi mọi chuyện cũng vượt qua và bắt đầu một cuộc sống mới....

... Ngày trở về thăm gia đình và cũng để thăm một người ân nhân, nhờ cô bảo lảnh nên tôi mới có việc làm nhưng cũng vì tôi mà cô bị mất việc, ngàn lần tạ tội với cô. Cuộc đời không như mình mong ước, quá nhiều chuyện thật đau lòng. Tôi có người bạn rất là cơ hàn, có giúp cho bạn chút ít, nhưng (lại chữ nhưng) ngày tôi lên máy bay để trở về Mỷ và cũng là ngày bạn tôi bị tai nạn xe và qua đời, thật là quá bất công.

Đà Nẳng cho tôi quá nhiều kỷ niệm, đó là thành phố tôi được sinh ra và lớn lên. Thành phố của tôi rất đẹp(dĩ nhiên !), tôi mê nhất là biển Thanh Bình và bến sông Bạch Đằng, hình như bây giờ thay đổi rất nhiều. Nhớ năm xưa cũng nơi chốn này, chúng tôi 1 bầy con gái lái xe và rọi đèn vào những cặp tình nhân đang tình tự trên ghế đá công viên tại bến sông, đã làm cho các anh chị đó 1 phen hú vía.

Đi lên đi xuống, thăm lại những con đường xưa, rồi trở về thăm lại ngôi trường yêu dấu, tất cả đều thay đổi, một thoáng ngậm ngùi.........

Trường xưa ơi, ôm ấp bao nhiêu ngày vàng
Thầy cô ơi, xa rồi lời giảng vang vang
Kỷ niệm ơi, sao cứ theo nhau tìm về?
P.T.G. một thời thơ ấu yêu thương.....

(Đường nào ghi dấu chân em)
Nhạc và lời: V.A.D

Bây giờ đang ngồi nhìn tuyết rơi và nghe lại những bản nhạc cũ, nhớ thật nhiều đến những người bạn đã mất và còn...Chúng tôi cũng gần tới số "lục" vậy mà mỗi lần gặp lại nhau là quên đi tất cả, quên mình là ông bà nội ngoại, quên mọi lo âu, cơm áo phiền toái hằng ngày, để cùng nhau nghịch ngợm, quậy phá tìm lại kỷ niệm của một thời thơ ấu....

Dù sao cũng cám ơn thượng đế đã cho chúng tôi thật nhiều sức khỏe và những người bạn thân thương này.