Cơn mưa giông bất chợt kéo đến, những hạt mưa lớn rơi xuống đập vào cánh cửa sổ thật mạnh, làm Hải Đăng giật mình, vì nàng đang ngồi bên cửa sổ  nhìn mưa, lòng cảm thấy thật trống vắng, xót xa để rồi "tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn...."

************

Hải Đăng nhớ lại những ngày còn cắp sách đến trường, hẹn hò, yêu đương của một thời áo trắng.....Tình yêu đến bất ngờ, yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ, ngây thơ và trong sáng.

Hải Đăng quen với anh chàng này vào dịp theo người anh bà con đi dự tiệc sinh nhật của người bạn gái của anh ấy....

Nhạc bắt đầu trổi lên, nhiều cặp đã ra ôm nhau lả lướt trên sàn ....Hải Đăng chăm chú nhìn rất là ngưỡng mộ, tự nhiên bên tai nghe ai nói thì thầm "tôi có thể nhảy với em bản này không?", làm HĐ quýnh lên (vì mới được ông anh họ dạy nhảy cách đây mấy hôm) và đây là lần đầu tiên ra quân, làm sao mà không sợ cho được, HĐ đưa mắt cầu cứu ông anh, nhưng người anh lại lờ đi thế mới tức chứ, HĐ đành phải gật đầu mà trong lòng thì đánh lô tô, sợ đến  toát mồ hôi.

Anh chàng này nhìn hơi bụi, lãng tử hơn là thư sinh, làm HĐ hơi chới với....., hình như đạp chân anh ta hơi nhiều thì phải (?)(chắc là đau lắm mà không dám than !!!!).


- Hải Đăng ơi, răng mà lâu rứa hè? cái con ni, khi mô cũng bắt người ta chờ dài cả người ra.


Nghe giọng kêu réo của nhỏ Lan làm HĐ tỉnh cơn mộng... và trời cũng đã tạnh mưa.

- Ờ ờ tau ra ngay bây giờ đây, mi làm chi mà kêu réo ôm sồm rứa.

Nhỏ Thanh ké vô,

-Tụi tao mà không réo, thì biết khi mô mi mới dời gót ngọc của mi đây, cái con điệu!!!


Sáng nào Lan và Thanh cũng qua rủ Hải Đăng đi học, từ nhà đi bộ đến trường khoảng 15 phút ba cô bé vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Nhỏ Thanh mở máy trước,

- Ê mi, "người ấy" và mi đã đi đến đâu rồi?.
- Đến đâu là đến đâu ?tau không hiểu mi muốn nói gì?


Nhỏ Lan nói vào,

- Thôi mi ơi, đừng làm bộ nữa...
- Hì hì chẳng có gì cả, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn chè, coi cine chỉ vậy thôi...Chứ có gì đâu.

Nhỏ Thanh,

- Thôi thôi, làm gì mà rào trước đón sau rứa hè?
- Tau thua cái miệng lanh của mi rồi đó, ê mà hình như anh ta học trên mình 2 lớp thì phải,

Nhỏ Lan

- Ủa, răng thiên hạ để ý kỷ như rứa hè,

Hải Đăng đỏ mặt và hơi quê nên vội đính chính.

- Vì tau thấy sao nói vậy thôi....


Hai cô bé này là những người bạn thân của HĐ từ hồi lớp 6 cho đến lớp 12 và cũng là người đẹp trong lớp, đã từng có nhiều anh chàng trong lớp bị mắc bịnh....tương tư.

Và cứ thế 3 cô bé nói hết chuyện này qua chuyện nọ đến trường lúc nào không hay. Vẫn còn sớm 3 đứa lại nhập vào đám bạn đứng kế bên và tiếp tục tán dốc cho đến khi trống trường báo hiệu đến giờ vào lớp.

Thời gian trôi qua thật mau, bấy giờ các cô đã xong trung học và anh chàng của HĐ đã phải lên đường để làm bổn phận của người trai thời loạn.

Những ngày anh chàng của HĐ gần lên đường nhập ngủ, 2 đứa đã đi khắp cả thành phố, nơi mà HĐ thích nhất là biển, ước mơ của 2 đứa là được ngắm mặt trời mọc và lặn lúc hoàng hôn ngay trên biển. Ước mơ chỉ là mơ ước, chẳng còn có cơ hội thực hiện được, ........

Hình như chiến tranh làm con người sống thật vội vã, nhất là những chàng trai đến tuổi phải đi quân dịch, mặt người nào cũng có vẻ chán nản, sống bất cần, những quán cà phê, quán nhậu lúc nào cũng đông đúc , họ đến đó với 1 tâm trạng giống nhau, hiểu nhau và biết phải làm gì cho đất nước của mình, chiến tranh đã lấy mất tuổi trẻ của họ.

Tin chiến trường mỗi ngày càng sôi động, HĐ theo dõi tin tức hằng ngày, lòng thật là lo lắng, hằng đêm nằm nghe chương trình Dạ Lan mà nhớ đến chàng thật nhiều,nhớ đến mất ăn, mất ngủ, thành bịnh tương tư luôn......và những khi Hải Đăng buồn, nhỏ Thanh có tánh tiếu lâm, nó lại nghêu ngao hát "người ơi, khi cố quên là khi lòng nhớ thêm....." làm HD không nín cười được, đó là những giây phút HĐ được an ủi thật nhiều bên cạnh những người bạn dễ thương này. Có nhiều lần HĐ thầm nghĩ, không biết giờ này anh ấy đang làm gì, có khi nào nhớ đến HĐ này không, hay bây giờ chàng đang cùng đồng đội lội suối, leo đồi, dầm mưa dãi nắng đánh đuổi quân thù để bảo vệ cho quê hương.......

Khoảng 3 tháng sau, HĐ đã nhận được lá thư tình từ chiến trường, cầm lá thư trên tay, nhìn dòng chữ của chàng mà HĐ không sao cầm được nước mắt, bao nhiêu mong chờ, bao nhiêu thương nhớ bổng như òa vỡ..... Thư qua thư lại, tình thêm đậm đà, HĐ bây giờ hiểu thêm về đời lính, mặc dù lúc nào tinh thần của các anh cũng căng thẳng vì sự sống chết luôn luôn kề cận vậy mà thư của anh ấy lúc nào cũng lạc quan, tiếu lâm và không kém phần lãng mạn tình tứ. Ngày xưa còn bé, khi nghe những bản nhạc viết về lính, bảo là lấy ba lô làm bàn viết thư tình thì HĐ cho là cải lương, sến, nhưng bây giờ chính mình có người yêu là lính nên đã cảm nhận được tất cả, thay vì chê thì lại đâm ra mê những bài hát cho lính, về lính rất nhiều, dù sao cũng cám ơn những tác giả đã sáng tác loại nhạc này.

Rồi tháng 4 năm 1975 đến, Hải Đăng và người đó mất liên lạc....Đời sống vô cùng khó khăn, HĐ cũng như mọi người phải vất vả lắm mới vượt qua được, cuộc đời không khi nào hoàn hảo, có nhiều lần tưởng là đã bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả, nhưng lại phải tiếp tục sống, không phải cho bản thân mình, mà cho gia đình và những người thân yêu....

Chiều nay Hải Đăng đi làm về, ngang qua giáo đường, chợt nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của người ấy, nàng dừng lại và muốn vào, (vì nàng là người ngoại đạo) cảm thấy có gì đó thúc đẩy, nàng muốn vào.....có lẽ (nàng nghĩ !) phải cầu nguyện cho người đó, cho cả mình, mong rằng ở một nơi xa xôi nào đó (?) người ấy, nếu còn trên đời này thì thật bình an... Không biết trời cao có nghe lời cầu nguyện của Hải Đăng này không nhỉ?????....