Những Tháng Ngày Hoang Dại 2

“Tà áo tím”



Trong đời học trò, ở tuổi 18 trước ngưỡng cửa đại học, ai cũng nhiều mộng mơ và ươm những giấc mộng vàng. Đặc biệt đối với những chàng trai thích chinh phục và chiến thắng!

Mùa hè năm 1970, sau khi đậu tú tài 2, tôi đã vào Saigon chuẩn bị thi vào các trường Đại học. Những ngày sắp  đi SG đã có nhiều tiệc liên hoan tiễn biệt, có những chú, những  anh đã đọc những câu thơ đùa :
“ Saigon dễ ở khó về, trai đi có vợ, gái về có con” và khuyên nhủ tôi lo học hành chứ đừng mê say hay đeo đuổi  theo những bóng hồng từ khắp nước đổ về…mà quên chuyện học hành.

Khoảng 1 tuần sau khi đến Saigon, tôi phải chuẩn bị để thi vào trường Quốc gia Kỹ sư công nghệ, Đại Học Phú Thọ. Thời gian để học ôn chuẩn bị thi chỉ còn chưa đến 2 tháng. Nhưng Sài gòn hoa lệ quá lớn, chỉ đi để biết đường và “ tự lực cánh sinh”, có thể phải mất cả vài tháng.

Như hầu hết Sinh viên đến từ các tỉnh thành, đều phải thuê chung  nhà trọ để ăn ở và đi học. Anh tôi lúc đó là SV Y khoa vừa học xong năm thứ 1. cùng vài người bạn thuê một căn gác gỗ của một gia đình ông cảnh sát viên ở trong hẻm đường Minh Mạng, gần ngã bảy. Ngay buổi tối đầu tiên anh chở tôi đi đến thăm và chào một số bà con đã vào Sài gòn định cư. Ra khỏi con hẻm, anh nói “Để tau chở mi đi một vòng bùng binh ngã bảy cho mi biết cách  đi xe vào luồng. Đi một vòng bùng binh anh tôi đố tôi chỉ đường Minh Mạng mà mình vừa ra khỏi là chỗ nào? Trời ạ! Nó có nhiều đường quá, ở Đà Nẵng chỉ có một ngã năm là nhiều nhất rồi, và chỉ có một ngã năm. Ở đây ngã bảy có tới 7 đường, túa đi các nơi làm tôi chỉ trật lấc, ông anh tôi cười ngất! Chuyện  ở như vậy là tạm được, nhưng vài ngày sau thì mới nghe kể là ông bà cảnh sát ở bên dưới hay gây gỗ vì ghen tương, đã có lần ông ta bắn chỉ thiên lên trần nhà, gác gỗ thì làm bằng gỗ mỏng thôi, đi còn nghe ọp ẹp. Điệu nầy có bữa đạn ghim vào lưng nếu nằm ngửa, ghim vào ngực nếu nằm sấp, mà có thể ghim vào bất cứ nơi nào, có thể ghim vào “chỗ đó” thì hỏng đời trai trẻ! Và chưa biết thằng nào chịu trước! Ông bà nầy và mấy đứa con sống nhờ vào đồng lương CS của ông nên  kiếm thêm bằng cách nuôi heo nái. Không có chỗ nuôi heo, ông nuôi trong đường đi xuống cầu tiêu, cầu tiêu xài chung cho gia đình chủ nhà, cho cả đám 5 SV gồm anh tôi, anh L.C.Hiếu bạn anh tôi, thằng LV. Hòa bạn học cũ của tôi thời tiểu học, anh LQ Minh học cùng lớp với anh tôi tại Đại Học YKSG và tôi mới đến. Thỉnh thoảng lại có các bạn của anh tôi, anh Tường, anh Chì  từ quân trường về phép đến ở tạm vài ngày. Căn nhà nầy khoảng dài 6m ngang 4m , trên gác  có ”balcony “, thành lan can bẵng gỗ đã cũ kỹ, cấm dựa vào, có khi té xuống đất. Tuy là ăn ở chật hẹp, nhưng chủ nhà vẫn “kiêng nể” bọn tôi vì giới cảnh sát và sinh viên lúc đó hầu hết đối xử không thiện cảm với nhau, nhưng “nể” nhau thôi!  Mặt khác họ đang cho bọn tôi thuê nhà cũng lấy thêm đưọc chút tiền, đỡ khổ cho họ. Lại nữa biết được có 2 ông sẽ là bác sĩ tương lai các ông khác thì đang cố bơi, một vài ông về phép từ quân trường mang lon lá sĩ quan ngon lành hơn ông ta nhiều. Nên không có chuyện gì đáng than phiền, trừ chuyện bắn chỉ thiên! Nhưng còn con heo đang nuôi ? Mỗi lần đi cầu tiêu phải bước qua đầu nó hoặc phải lách nép mình nhường nó, chứ nó đâu có nhường mình, chuẩn bị đi học, áo quần sạch sẽ đã ủi mà cần đi cầu tiêu là phải “dỡ bỏ xiêm y” chỉ mặc quần xà lỏn  để đi ngang qua nó, nếu không lỡ nó dành đường thì mất rất nhiều công sức để :tẩy rửa môi trường”. Tắm cũng ngay nơi đường đi nầy, cầu tiêu ở cuối đường hẻm  bề ngang khoảng một mét nầy.  Ông bà nầy có tay nuôi, nên con heo nái nầy ngó vậy mà lớn nhanh quá, mới có 1,2 tuần mà  tăng bề cao cả tấc, nó cao ngang tới lưng quần của bọn tôi. Có lúc đang tắm hoặc đang đi cầu, nó đói chưa kịp được cho ăn nó cứ ụt ịt ủi vào cầu tiêu “không liếp che “để kiếm ăn làm anh em hết hồn, sợ nó thấy đồ mình ngon quá xơi một miếng thì lại đi đời “tuổi thanh xuân”, đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, là 3 yếu tố quan trọng của bất kỳ thời kỳ nào. Mà tôi mới có 2 cái đầu và cuối, còn giàu thì không, bon tôi tin như vậy, bởi vì nếu giàu thì ở nhà lầu đi xe hơi nằm nệm mút, chứ ai lại đi ở chỗ nầy ! Nếu con heo xơi “thằng em” của mình thì “đẹp trai” không bằng mấy thằng “chai mặt” rồi! Nên đang có 2 ưu điểm, ít nhất là đậu tú tài và lên đại học rồi, có thẻ sinh viên là ít nhất cũng là sĩ quan, mang một cặp “cá vàng alpha” khi bị gọi động viên đi lính, cũng được chỉ huy khoảng 40 tên.“Súng ngắn, mai vàng” mà hình tượng là khi coi những phim “Combat” của Mỹ , thấy mấy ông sĩ quan của Đức quốc xã, đi xe Mercedes kiểu xe Jeep, có lính hầu, oai phong lẫm liệt, đố đứa nào không ham? Nhưng nếu thằng em mà bị tổn thương thì công hầu khanh tướng chắc cũng bỏ đi! Đó là chuyện “ nỗi buồn gác trọ”. Còn thời tiết, mùa hè Saigon đang nắng chói chan bỗng mưa ào ào và nặng hạt mưa cái ào rồi ngưng, nhưng áo mưa thì cũng không tránh khỏi ướt , không có cái nào tốt cả, ít nhất cũng có chỗ hở, chỉ có áo mưa của Sĩ quan Mỹ là tốt và đẹp, mà đội thêm cái “bê rê” thì rất giống tài tử đóng phim như Marlon Brando, Charle Bronson, Franci Natra…trông sẽ rất hấp dẫn các nữ sinh hoặc ít nhất cũng có được cô láng giềng chú ý! Có những đêm mưa , nghe nhạc Chế Linh ca “Đêm buồn tỉnh lẻ” nhưng mình đang ở Thủ đô vẫn tưởng tượng ra cảnh ở tỉnh lẻ và buồn theo! Thật đúng là” Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?  Ăn thì ăn cơm tháng, áo quần tự giặt, tự ủi, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu áo quần, nhưng khi ở nhà “trọ” thì cởi ra, mặc quần xa lỏn vì trời nóng kinh khủng vào mùa hè, đã vậy thỉnh thoảng anh em lại thách đấu thi đô vật trên gác,do phong trào coi truyện chưởng của Kim Dung nở rộ,  ông chủ nhà sợ sập nhà nên cự nự hoài!  Còn chuyện ăn, bọn tôi 5 đứa ăn cơm tháng tại nhà anh BX Duy, nhà ở đường Nguyễn Thiện Thuật,  anh đã đi du học tại Tân Tây Lan và trở về làm thư ký riêng cho ông Giám đốc Nha du học. Anh chị không có con, nhận một đứa cháu ruột làm con nuôi, tên Xuân. Chị nấu ăn thật ngon, gạo thơm nàng hương, (hình như mỗi tháng đóng 500 hay 600 đồng, giá đô la lúc ấy  khoảng 1 đô Mỹ = 70 đồng VNCH, đổi chính thức, không hề có chợ đen). Anh chị Duy rất tốt, bọn tôi ăn chung  bàn với anh chị, thằng Xuân còn nhỏ nên ăn riêng, anh Duy còn dạy thêm anh văn tại nhà 2 nhóm nhỏ:thứ  2,4,6 và thứ 3,5,7 mỗi nhóm 2 giò mỗi đêm. Bọn tôi ăn nhiều đến độ sau nầy chị phải “độn” gạo thường với gạo thơm! Cứ thế,đến giờ trưa và tối, bọn tôi lại đi bộ từ ngã bảy đến nhà anh Duy ở khoảng giữa đường Nguyễn Thiện Thuật để ăn cơm. Au khi ăn xong, có thể lên Balcony nhỏ trên gác sau nhà anh uống nước  trà ,hóng một chút gió mát, bên hang xóm thỉnh thoảng có người chơi máy hát đĩa phát những bản nhạc tình ca tiền chiến  như “giọt mưa thu”, “thu quyến rủ”... làm mình chợt buồn chợt nhớ vu vơ! 

Vào một ngày chủ nhật, anh tôi đề nghị đi picnic tại Sở thú ( chỉ có một ở Sài gòn). Anh ấy rủ một số bạn thân cùng trường thời trung học tổ chức một buổi picnic tại Thảo Cầm viên SG, để tôi đi chơi cho đỡ nhớ nhà.

Sau khi được đi thăm các chuồng thú và cây cỏ hoa lá…Đến trưa tất cả mọi người chọn một bãi cỏ dưới những tàng cây lớn trải bạt và bày thức ăn uống ra và ăn trưa. Hòa là bạn học của tôi ở tiểu học, lên trung học thì học trường Phổ thông TH Phan Châu Trinh Đà Nẵng. Nhưng sau đó Hòa đã bỏ Đà Nẵng vào Sai gon sau khi thi rớt tú tài 1. Đã đổi họ, chỉ còn giữ tên để học tiếp. Nay ở trọ chung chỗ với anh Hiếu, học Luật, bạn học của anh tôi. Anh Hiếu lại là cậu ruột của Hòa. Do dó 2 thằng gặp lại rất vui, cùng lứa tuổi và Hòa rất lăng xăng với chuyện “tán gái”.

Ăn xong, Hòa rủ tôi tách riêng nhóm picnic, đi lòng vòng một lát trong Thảo Cầm Viên…Đến một chỗ có xe bán đủ thứ nước ngọt, nước mía, dừa xiêm và các thứ trái cây.Hòa rủ tôi đến uống nước, không biết hắn có để ý trước hay không mà khi vừa mới đến xe nuớc mía. Tôi nhìn sang bên kia đường, ngồi trên bãi cỏ xanh dưới tàng cây điệp vàng  là một cô gái đẹp tuyệt trần, măc áo dài tím, quần dài trắng, mái tóc thề rủ xuống một bên vai. Khuôn mặt trái xoan, dáng người  cân đối không gày như mình hạc xương mai, không mập, mũi cao, vầng trán cao vừa phải, mắt to đen đôi  lông mày lá liễu, long mi cong và dài, đôi hình trái tim đỏ hồng không tô son, da trắng không đánh phấn, nhưng  bị đỏ hồng lên vì cái nóng SG hừng hực và cô ta đang đọc sách, dáng ngồi nghiêng nghiêng, lưng dựa vào gốc cây điệp, 2 chân duỗi dài để lộ đôi bàn chân trần trắng hồng, đôi giày cô bỏ hờ hững một bên…Từ xa tôi vẫn cảm nhận được những giọt mồ hôi của cô ta vì cái nóng, mặc dầu đang ngồi trong bóng mát.

Hòa thúc cùi chỏ tôi và nói ” tau đố mầy làm quen với cô kia đó!”. Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Tau sợ dính vào rồi thì khó học thi vì ngày thi gần kề.” Nó nói:”chắc gì được mà mầy sợ mất thì giờ!”.
Tôi nói:“ Được, mi chờ xem”.
Tôi bèn bảo cô gái bán nước ngọt bán cho tôi 3 chai Coca cola lạnh.Tôi và Hòa mỗi đứa 1 chai..Cô gái hỏi:”chỉ có 2 anh sao gọi đến 3 chai?”. Tôi nói với cô ta:
-Cô có thấy cô gái đang ngồi đọc sách ở bãi cỏ bên kia không? Cô ta nói:“dạ thấy”.
Tôi bảo cô ta mang chai Coca cola lạnh và một cái ly sang nói với cô ta là chúng tôi mời cô ta giải khát giữa trời nóng như thiêu nầy! Cô gái bán nước giải khát đi  qua làm đúng như lời tôi dặn. Cô gái mặc áo tím ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi. Tôi liền cầm chai Coca đưa lên và gật đầu. Cô ta cũng gật đâu và nhoẻn miện cười thật tươi. Một làn gió mát bỗng nhiên thổi qua làm mái tóc cô  tung bay theo gió. Chúng tôi cũng cảm thấy khoan khoái và mát mẻ sự phấn khởi xua tan sự hồi hộp bởi việc làm quen thành công thật bất ngờ. Tôi thong thả bước qua chỗ tà áo tim ngồi.Vừa đi vừa huýt sáo nhạc phẩm tà áo tím của Nhạc sĩ Hoàng Nguyên mà tôi yêu thích.

“Một chiều lang thang bên dòng Hương Giang, tôi gặp một tà áo tím, nhẹ thấp thoáng trong nắng vương, màu áo tím sao vấn vương, màu áo tím sao luyến thương”..

Hòa theo sau tôi ngay. Tôi đến bên “tà áo tím” gật đầu chào và nói: “ Hân hạnh được biết cô, Chủ nhật mà cô đi chơi có một mình?”. Cô đang đọc sách, chắc là cô đang chuẩn bị thi cử như tôi ? Cô đang đọc sách gì vậy? Tôi có thể biết tên cô để dễ xưng hô không ?

“Tà áo tím” nói: “ Vân đi thư viện mượn sách, khi trở về đến nhà mới  biết bỏ quên chìa khóa trong phòng. Mà cha mẹ nuôi lại đi nghỉ mát ở Vũng Tàu từ sáng sớm đến chiều tối mới về. Vân không có chìa khóa vào nhà. Định đến nhà bạn gần đó nhưng sực nhớ là nó đi picnic với bạn bè nên Vân không biết đi đâu, Vân đành vào đây ngồi đọc sách, đợi đến tối mới về nhà”.

Tôi nói: “Vậy Vân có cho bọn tôi ngôi xuống nói chuyện không? Vân cười thật tươi và gật đầu. Tôi lấy khăn tay lót lên bãi cỏ ngồi bên trái Vân, còn Hòa không có khăn tay vẫn “sung sướng” ngồi xuống bãi cỏ phía bên phải Vân ( mặc dầu ở nhà nó trau chuốt và cưng áo quần lắm).
Vân hỏi tên tôi và tôi làm gì? Tôi cho biết tên và cho Vân biết là vừa đậu tú tài 2 đang chuẩn bị thi vào trường Kỹ sư Công nghệ, và Kiến trúc đến khi quay qua Hòa, hắn cũng nói theo như tôi là sẽ thi vào Trương KS Điện hoặc Hóa học. Nó nói cho đỡ quê chứ thật ra nó còn đang học lớp 11. Vì đã bị rớt tú tài 1 đến 2 lần…Đến khi tôi hỏi lại: Còn Vân thì sao?

“Tà áo tím” trả lời làm cho cả 2 đứa bàng hòang: “ Vân đã đậu cử nhân văn khoa. Ngày mai thứ hai, Vân sẽ lên máy bay đi du học bậc cao học ở Úc và nếu được sẽ học Tiến sĩ và sau nầy sẽ trở về dạy ở Đại học Sư Phạm hoặc Luật khoa, văn khoa…”. Hai đứa tôi hết hồn vì dám “cua” sư tỷ, và có khi là “sư mẫu” nữa!

Nhưng có lẽ đã nghe đến truyện “vòng tay học trò” và nhìn dáng vẻ của “tà áo tím” nầy quá đẹp, quá duyên dáng và có vẻ còn trẻ quá, nên đã lỡ cởi lưng cọp cái rồi nên cũng tỉnh như không cần biết “em là ai”.Miễn em chịu ngồi nói chuyện là cứ thế thừa thắng xông lên, chuyển bại thành “xụi”.

“Tà áo tím” tiết lộ thêm đầy đủ tên là:“ Công Tằng Tôn Nữ Hàng Lệ Thu Vân”, ( cái tên dài như thế nầy chắc là máy điện toán lúc đó và hiện nay chắc không đủ chỗ để điền vào  thẻ SV, không đủ ô để ghi đầy đủ). Và…Vân là con một, Cha Vân là Bác sĩ, bạn học rất thân của BS Phạm Gia Cẩn, mẹ Vân là Giáo sư trung học môn Việt Văn, cả cha mẹ làm việc tại Đà Lạt, Vân thì ở lại SG để học. Cách đây 3 năm cha mẹ Vân về SG, bị tai nạn trên đèo xe rớt xuông hố làm cả cha mẹ tử nạn. Nghe đến đây bọn tôi vô cùng thương cảm, chỉ biết an ủi bằng lời ! Vân tiếp: Ông bà BS Phạm Gia Cẩn thương Vân như con nên nhận làm con nuôi để Vân tiép tục học thành tài. BS Phạm Gia Cẩn có 2 phòng mạch,  1 phòng mạch ở đường Phan Thanh Giản ở tầng trệt, ông bà ở trên lầu 2 và 3. Còn phòng mạch ở đường Đinh Tiên Hoàng ông giao cho con gái nuôi ở trên lầu.

Vân nói đã học xong đai học. Nhưng bọn tôi cũng mặc, vì hoàn cảnh thật đáng thương và càng thấy cần phải có mặt để an ủi và có thể an ủi suốt đời , hơn nữa có vẻ như “cá đã cắn câu, biết đâu mà gở”.  Công chúa như Mỵ Nương còn đắm say Trương Chi nghèo hèn, huống chi như ta đây còn có cả một tương lai rực rỡ? Nhưng lại hối tiếc là sao ông trời nỡ cho gặp nhau muộn màng như vậy vì người đẹp sẽ phải lên đường du học ngày mai , ít nhất phải mất 1 năm sau mới về, nếu không khuyến dụ nàng chỉ học xong cao học thì về ngay, chứ học hết tiến sĩ mới về thì lâu quá, lỡ qua Úc có người tài cao hơn, mình sẽ mất cơ hội đến với người đẹp! Vậy là bọn tôi không bàn trước nhưng vẫn cứ ngồi bên người đẹp say sưa nói chuyện về những ước mơ.

Ngồi lâu đến lúc ánh nắng bắt đầu chiếu vào chỗ ngồi, tôi mới rủ “nàng” đứng lên và đi dạo vòng vòng, đi lạc vào những chỗ vắng người mà sau này người ta xây thành “vườn địa đàng”, có công chúa Bạch Tuyết và 7 chú lùn. Chúng tôi ngắm dòng nước của sông Thị Nghè đục ngầu và  lẫn rác rến mà vẫn thấy thật thơ mộng. Thỉnh thoảng “ tà áo tím” lại ngắt một chiếc lá ngậm trên miệng và cười tủm tỉm làm hồn  2 đứa tôi cứ phiêu diêu như Lưu Thần Nguyễn Triệu lạc chốn thần tiên. Mặc dầu chưa dám cầm lấy  tay nàng. Và hơn nữa, với Hòa, chưa biết nó có chịu để yên cho tôi không hay cô tình tranh giành người đẹp. Dầu đã được nàng cho biết là đã học xong Đại học rồi, Có khi nó vẫn “liều mạng” thì sao.

Thời gian sao đi nhanh quá, đang đi thì có nhân viên của TCV đạp xe đạp đi ngang qua và nói: Sắp đến giờ đóng cửa rồi, các cô cậu không ra của ngay thì sẽ bi nhốt lại đó! Xem đồng hồ đã  5 giờ chiều.

Chúng tôi đi nhanh ra cửa sở thú, và hỏi nhau giờ đi đâu đây? Quay qua Vân tôi hỏi: Giờ nầy ông bà BS Cẩn có thể đã về nhà chưa? Vân nói chắc chưa về tới! Thế là chúng tôi còn có dịp đi bên nhau. Hòa ra lấy  xe Honda gởi ở bãi giữ xe, dắt xe di theo tôi và Vân đi chầm chậm đến trước cổng trường Võ Trường Toản thì trời đổ mưa. Tôi ngâm khe khẽ vừa đủ cho Vân nghe:
“ Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt, trời không mưa anh cũng lạy trời mưa!  Anh lạy trời mưa phong tỏa đường về, và đêm ơi xin cứ dài vô tận”. Vân vỗ tay và nói anh ngâm thơ hay quá! Và nắm lấy cánh tay tôi, áp sát vào tôi như để tìm sự che chở dưới mưa và có thể mai sau, mưa SG lớn làm ướt vai tôi, ướt tóc nàng. Hòa hối tôi và Vân vào núp mưa ở một  xe bán nước giải khát. Mưa vẫn tạt vào. Trời bắt đầu tối vì có mưa. Dưới ánh sáng chập chờn của hoàng hôn nhìn vào mắt Vân có vài giọt nước long lanh, tôi không biết là nước mắt cuả Vân hay nước mưa còn đọng lại !?

Hoà kêu 3 ly café đá để uống mặc dầu không khát lắm, có lẽ Hòa muốn có cớ để ngồi lâu hơn, chứ không chủ xe nước sẽ dẹp tiệm nghỉ sớm?! Tôi lấy khăn tay đưa cho Vân lau tóc. Cả 3 ngồi yên lặng vì hình như cảm nhận phút chia ly gần kề! Trời tối hẳn, chúng tôi phải chia tay rồi. Nhưng chỉ có một chiếc xe thì đâu có chở 3 được: Thứ nhất Vân là con gái, đâu có thể chở như vậy .Thứ 2 cảnh sát công lộ luôn rình rập, bắt giam cả xe. Thế là chúng tôi lại đi bộ, Hòa dắt xe đi theo từ trường Võ TrườngToản đến Đa kao, nơi có phòng mạch BS Pham Gia Cẩn. Đi đến nơi, nhìn qua phòng mạch thấy tối om. Vân nói:như vậy Ông bà BS chưa về. Lúc đó đã 7 giờ tối. Vân nói, thôi 2 anh đưa Vân tới nhà bạn Vân ở trước rạp ciné Văn Hoa, Vân ở đó chờ rồi về sau cũng được. Giọng nói như nức nở, như muốn khóc!

Tôi và Hòa đồng ý, đi đến trước rạp ciné Văn Hoa. Vân nói nhà bạn Vân ở trong hẻm nầy, mời 2 anh vào chơi, Vân giới thiệu bạn gái của Vân cho 2 anh, để khi Vân đi rồi 2 anh có bạn. thay Vân.

Cả tôi và Hòa đều xúc động. Nhưng lúc ấy tôi chợt nghĩ: Mình đã xem truyện “Điệu ru nước mắt”, trong đó có tả Dũng Đakao và nhóm du đãng ở đó, nếu mình vào lỡ bọn đó ghen, xông ra đánh 2 đứa thì sao, rồi bọn đó cướp xe Honda mới toanh của Hòa thì sao? Vả lại đã tối rồi, không biết anh mình và các anh cùng ở trọ có nghĩ là 2 đưá đi lạc không? Và chờ cơm tối? Tôi bèn nói với Vân, để 2 đứa anh bàn lại xem.

Tôi để Vân đứng một mình, bước ra lề đường nói nho nhỏ với Hòa về nỗi lo ngại đó. Hòa giật mình và đồng ý là sáng mai sẽ gặp lại sớm để cùng nhau đi ăn sáng.Tôi nói với Vân là bọn tôi phải về. Thế rồi chia tay mà trong lòng bồi hồi xao xuyến, Vân đứng đó đưa tay vẫy vẫy cho đến khi  chúng tôi đi khuất. Về đến nhà trọ, tôi và Hòa bị anh tôi và anh Hiếu la lối om sòm tức tối vì không biết chúng tôi đi đâu, định đi báo cảnh sát là chúng tôi đi lạc, nhưng chúng tôi đã ơ tuổi trưởng thành nên đã không báo cảnh sát. Sau khi ăn cơm tối xong, lòng phân vân không hiểu Vân có về được nhà chưa, vả lại chỉ còn có đêm nay tôi là có  thể gặp Vân, mà chưa biết giờ cô nàng ra phi trường để mình đi tiễn biệt! Tôi kêu Hòa lấy xe đi. Anh tôi và anh Hiếu hỏi đi đâu nữa? Tôi trả lời là đến nhà thằng Thanh ( tôi nói dối  vì lúc ấy Thanh đã đi du học Tây Đức rôi, nhưng anh tôi đâu biết).Tôi bảo Hòa chở tôi đến nhà chú tôi ở đường Trần Quý Cáp gần đường Cao Thắng. Tôi vào mượn điện thoại niên giám, lật tìm địa chỉ và số phone của VP Bác sĩ Phạm Gia Cẩn. Gọi đến Phòng mạch ở Đa Kao.Chuông reng rất lâu mà không có ai bắt điện thoại. Tôi gọi đến nhà BS Cẩn ở đường Phan Thanh Giản, gặp bà BS, tôi nói là bà có cô con gái nuôi tên ấy, vì quên chìa khóa mà không vào nhà được. Không biết cô đã về nhà được chưa, nên tôi gọi đến để hỏi thăm cho chắc ăn và để biết rằng cô ta đã về đến nhà an toàn. Bà BS Cẩn nói với tôi: Không có cho ai ở tại Phòng mạch ở Đa Kao. Khi không làm việc thì đóng cửa, và cũng không có con gái nuôi tên là Công Tằng Tôn Nữ Hàng Lệ Thu Vân gì đó! Bà còn khuyên tôi nên cẩn thận, vì SG có nhiều gái đẹp nhưng cũng có nhiều mánh khoé để lường gạt các chàng trai trẻ lắm.Tôi cám ơn bà BS, buông điện thoại và bỗng thấy buồn vô hạn. Hòa đứng bên nghe ké cuộc điện đàm cũng rã rời nhưng nói với tôi rất may mình đã không mất gì.

Đã hơn 40 năm qua, câu chuyện lãng mạn nầy tôi vẫn còn nhớ rõ. Và thấy rằng mình đã chủ động làm quen, chứ đâu phải cô ta cố tình chủ động để “chài” mình, trong câu chuyện mà nàng Thu Vân đã kể cho chúng tôi có 2 điểm mà chúng tôi không để ý đến:  một là nàng bỏ quên chìa khóa không vào được, phải chờ BS Cẩn về mới vào nhà được. Chi tiết khác là ông bà BS Cẩn có căn nhà thứ 2 ở đường PTG và ở đó chứ không ở Đa Kao. Có những chi tiết mâu thuẫn, nhưng chỉ tại cả 2 thằng đều “ngố” và  là người mới đến Saigon, thấy người đẹp quá rồi đâm ra “u mê”. Người đẹp nầy muốn đùa nghịch với 2 thanh niên mới lớn, quả là “cao thủ”, nhưng tại sao lại mất nhiều thì giờ với cả 2 đứa tôi như vậy? Hay là nàng chưa biết chọn ai, đưa ra thử thách lớn cho 2 đứa để chọn một? Dù sao đi nữa mình cũng đã được thử thách bản lĩnh để  không  bị quật ngã trước nhan sắc yêu kiều của “tà áo tím”, để quay về với sách vở và thi cử. Chứ không cuộc đời mình đã ngã qua lối khác rồi! Kỷ niệm thật khó quên !

Nguyễn Tăng Tri
Toronto, tháng 12 năm 2011