Sáng hôm ấy một buổi sáng trời xanh đầy nắng ấm, khoảng 11 giờ trưa nhóm bạn đi camping từ nhiều hướng đã tiến về Coyote Lake để cùng nhau vui chơi, cắm trại trong hai ngày cuối tuần 6&7 tháng 08.
Cuộc đi dã ngoại thật sự tưng bừng và rộn ràng ngay từ phút bắt đầu. Dù chỉ mới 1giờ trưa đoàn xe đến Coyote Lake, cả nhóm chưa thể vào cắm lều vì phải đợi đến 3 giờ mới được hạ trại nhưng mọi người đã quay quần tại Picnic Area và có một buổi ăn nhanh thân mật và cởi mở với bánh mì, ba tê, thịt nguội, nước ngọt, bia, chè đậu xanh. Trong khi lai rai thì thêm vài người bạn lại đến và mọi người chia ra từng nhóm nhỏ để vừa trò chuyện vừa ăn uống. Nhóm nữ thì ngồi nhìn ra bờ hồ xem vài chú cò, vài con vịt trời đang bơi lội tìm thức ăn. Hai nhà nhiếp ảnh Nam và Gia đã chụp ngay một số hình ảnh tươi trẻ và sinh động nầy. Nhóm nam thì một số đang uống bia trò chuyện, một số thì ngồi trên lan can quay lưng về bờ hồ vừa cười đùa vui vẻ. Có lẽ khi người ta hòa vào cảnh thiên nhiên và kề cận nhau trong không khí êm đềm như vậy thì mọi người thấy gần gũi và cởi mở hơn. Đối với tôi, mọi người dường như cởi bỏ đi vẻ đạo mạo và nghiêm chỉnh hằng ngày để thay vào đó là sự tươi trẻ, rộn ràng, thân mật đầy sôi động.
Anh Chính dù bận
rộn cũng ghé ngang để tham dự buổi cắm trại.
Don hôm ấy nhanh nhẹn,
vui tươi hơn; anh Nghĩa gần gũi và năng
động hơn; anh Triều hát, kể chuyện, hòa nhập
và
nói chuyện nhiều hơn, chị Diệp hôm ấy đã
cười nói và tham gia vào nhóm nữ hơn mọi
hôm, có lẽ nhờ gặp được đồng hương Rạch
Sỏi nên có bè có cánh chăng ? Bích Liên cười
nhiều hơn, mạnh dạn hơn, dám trèo lên cây
đa to lớn đến nổi không trèo xuống được,
phải cầu cứu. May mà anh chàng dũng sĩ
đẹp trai, tài giỏi đã kịp thời đến làm bậc thang
cho Bích Liên trèo xuống, không thì lỡ
có
cô bạn nào đó xè xè ngọn cỏ bên đường dưới
gốc cây thì cây đa sẽ bay lên cung trăng
và mang theo Bích Liên đi mất rồi. Thùy
Dương, Lan nhí, và Yến vẫn tươi trẻ, nhẹ nhàng
đã
làm đa dạng thêm cho nhóm. Anh Ngân mặc
dù đằm thắm nhưng xông xáo vui vẻ, đã giúp mọi
người trong nhiều việc. Chị Ngân có lẽ
là
người ít nói nhất trong nhóm, tuy nhiên
chị không bỏ sót một sinh hoạt nào của nhóm cả.
Hy vọng lần sau chị sẽ cười, nói, và hát
chung với nhóm. Anh Hồi chị Dung thỉnh
thoảng chêm vào dăm ba câu chuyện rất
dí dỏm, anh
Hồi chắc chưa xử dụng hết khả năng
huýt gió của mình giống như những hôm văn
nghệ đặc
sắc ở nhà Nam Đào, hay anh Hùng chị
Lan.
Nhắc đến anh Hùng chị Lan thì không
thể không tỏ lòng cảm mến. Phần lớn thức
ăn cho cả
nhóm hơn 20 người trong hai ngày là
do chị Lan đã bỏ công sức chuẩn bị đi chợ
nấu ăn,
sắp xếp và sửa soạn trong vài ba ngày
trước. Anh Hùng là người sẵn sàng hỗ trợ,
ủng
hộ trong mọi dự tính đi chơi của cả
nhóm.
Gia
là linh hồn của nhóm ăn chơi, tham
gia mọi công việc từ tổ chức, hoạch định
văn nghệ,
và chụp hình. Đặc biệt sau mỗi lần
họp mặt nào đó là ngày hôm sau đã có hình
ảnh cho
mọi người cùng xem. Trong buổi camping
nầy, mọi người ai cũng đồng lòng bổ
nhiệm
chức
trưởng trại cho người thật dễ thương,
đã bỏ nhiều tâm huyết và công lao cho buổi
sinh hoạt dã ngoại nầy, người đó không
ai khác
hơn là người từng lên non tìm động
hoa vàng, từng trèo lên cành Đào để hái bưởi
đó là anh Nam. Nếu biết được từ tối
thứ sáu khoảng sau 10 giờ anh Nam còn chở
bà
xã đi mua sắm đủ thứ đồ dùng chuẩn
bị cho buổi cắm trại như ly, bát, đĩa, napkin,
cà phê, trà, đường, sữa, muối tiêu
v.v...cho
đến tận khuya, rồi sáng hôm sau lại
chất hàng hóa lên xe và tiếp tục đi mua bánh
mì, và vài thứ lặt vặt khác cho đến
tận
phút cuối cùng, thì mọi người sẽ xúc
động hơn. Đã nhắc đến ông trưởng trại mà
không
nhắc đến bà trại trưởng thì thật là
thiếu sót. Người ấy là người ham vui, lăng
xăng
từ hành động tới lời nói nhưng tất
cả những tính cách đó thể hiện sự nhiệt tình,
chịu
chơi và rộn ràng, đó là Bích Đào.
Chưa hết, đến giờ phút cuối còn có vài
người bạn đến muộn, tuy bận rộn
nhưng vẫn đến với
nhau. Đó là chị Bích Hy, người
có giọng ca trầm ấm. Đó là chị Bích Liên MC
và
anh Hải.
Đó là Joe, một ngưòi ít nói, nhẹ
nhàng nhưng không thiếu buổi ăn chơi nào
của
nhóm. Ngay
cả những cô cậu nhóc tì cũng tưng
bừng và hứng thú cùng hai đứa con cưng
của Nam Đào.
Vì không biết tên, chỉ thấy màu
black và brown nên tự đặt tên là con Nâu
và
con Mực.
Tất cả những người đó đã có một
buổi ăn tối thân tình. Mọi người tiếp
đãi nhau ân cần
và đã quay quần bên nhau quanh
lửa trại.
Sương xuống rất nhiều thế mà không
một ai sợ lạnh, ai cũng tham
gia say sưa
vào những câu chuyện, những
bài hát, những
lời nói đùa, những tâm tình,
và ngay cả màn ảo thuật bể dĩa vẫn tràn ngập tiếng cười.
Người bận việc nhà phải trở về ngay
trong đêm
thế mà bịn rịn mãi đến nửa
đêm mới ra
về. Đêm xuống ai về lều nấy.
Người cô đơn nhất trong đêm có lẽ là
Lâm vì ngủ
một mình. Như lời anh Hùng nói, ngay cả hai con chó của Nam
Đào còn có
đôi có cặp thế mà Lâm tội nghiệp quá. Những người ấm áp nhất
trong đêm có lẽ là Yến-Gia- Bích Liên
vì cả ba người đã cùng ở chung một
lều.
Đúng
là kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng. Trong đêm khuya vắng mọi
lời thì thào
đều có thể nghe được. Cho nên thật thú vị khi Bích Đào la
lên anh Nam mặc lộn quần của em rồi,
mọi
người ai
cũng bật cười vì không biết
tại sao anh Nam lại mặc lộn quần của
Đào.
Người ta nói thương nhau cởi
áo cho nhau,
đằng nầy lại lộn quần thì chắc còn thương hơn nhiều. Đào
chưa dứt lời
thì lều bên cạnh, anh Hùng
lại lên tiếng, Lan kéo lên chút nữa chứ
không
thì chưa
được, mọi người không hiểu
anh Hùng chị Lan đang làm gì
mà chưa
được. Cắm
trại
vui nhất là ban đêm được sống
trong cảnh thiên nhiên, ung
dung tự tại.
Không gò
bó bởi những qui lệ của đời
thường. Có phải vì vậy mà Gia,
Yến, và
Bích Liên nửa
đêm thức giấc đi ra khỏi lều
và ngang nhiên một đứng hai
ngồi hát
bè bài
cơn mưa hạ.
Những câu hỏi như thế đã đưa
tôi vào giấc ngủ sảng khoái
của một
đêm cắm
trại vui
nhộn và thân tình bên cạnh
những người bạn dễ thuơng.
08/2001