Trọn
một đời người, khi cất tiếng khóc chào đời cho
đến khi vẫy tay từ giã ra đi, thật không mấy người
có được cuộc sống hoàn toàn bình yên và không
di dịch.
- Tuổi Trẻ Thơ lớn lên,
bắt đầu biết ngồi bên vỉa hè đánh cụm, biết nhảy
dây trước hiên nhà, biết cắt lá ở cành cây thấp
để nấu bát canh rau tưởng tượng...
Hoàn cảnh đưa đẩy, một sáng Mẹ Cha lục đục dọn
qua căn nhà khác. Mất rồi những hình ảnh quen
thuộc trong ánh mắt của tuổi thơ.
- Tuổi Thơ Ngây bước
vào, bắt đầu biết rón rén ngắm nụ hoa Hồng sau
vườn, biết yêu thích con sông trước ngõ, biết
yêu tiếng đàn ai lên phím đêm đêm, biết đợi chờ
bóng dáng ai lướt qua song cửa...
Hoàn cảnh nào đưa đẩy bước chân đi ? Xa lối cũ,
nơi chất đầy thương nhớ.
- Tuổi Ngây Dại rẽ lối
qua, tập tễnh bước vào trách nhiệm với gia đình,
học yêu thương con cái, học bao che cho mái ấm
gia đình, học thứ tha và học có một trái Tim Nhân
Ái để dành làm của hồi môn cho con...
Hoàn cảnh dù nghiệt ngã, cũng cố gắng mang tất
cả theo cùng...
Có cuộc đổi đời nào phong ba bão táp hơn cuộc
đổi đời 1975 ? Mất mát, chia lìa...
Chúng tôi đã may mắn có được một cuộc sống bên
nhau nhưng di dịch thì đi hết nơi này đến chốn
nọ, nhà lạ này đến nhà lạ khác, Tiểu Bang này
sang Tiểu Bang kia... Sau cùng dừng lại ở California,
nơi chốn cuối cùng của Anh mà cũng sẽ là của tôi.
Mai sau, tro cốt xin gởi lại nơi này.
Mùa Thu năm nay, con tôi lại đổi nhà, con nói:
- Dọn về đây để có trường học tốt cho tương
lai 2 đứa con. Mẹ đừng lo, vấn đề là mình nên
cố gắng thế nào để những đổi thay này sẽ tốt đẹp
hơn.
Cuộc đời thường có những đổi thay Mẹ ạ!
Tôi gật đầu, trong Trí
người Mẹ già đã thấy được An Lòng.
Hôm qua, Mẹ ghé qua nhà con, ngồi uống tách trà
nghe con kể chuyện:
- Cây Táo Tàu mà Ba Mẹ đã đem về từ Sacramento
năm 2000, được trồng xuống sau vườn nhà ở Alameda.
Khí hậu không nóng đủ nên cây chậm lớn, trái chưa
kịp ra nhiều thì tháng 3-2004 Ba đã bỏ đi… Năm
sau, Mẹ phải rời xa căn nhà nhiều kỷ niệm đó,
dọn về gần nhà con, căn nhà nhỏ ở Oakland của
Mẹ, đất sau vườn không đủ chỗ để trồng cây. Ngày
Mẹ đi, con biết Mẹ rất buồn vì kỷ niệm thì Mẹ
có thể mang theo vào lòng nhưng còn biết bao nhiêu
điều Mẹ không thể mang theo... Nhìn Mẹ đứng lâu
sau vườn, tay vịn cành cây Táo mà chưa chịu lên
xe, con biết mình sẽ phải làm gì trước khi nhà
lên list để bán.
Một người Mễ đã giúp, đào thật sâu ôm trọn đất
và rễ của cây Táo về nhà con, trồng vào vị trí
mà mỗi buổi sáng trước khi đi làm, con đều đưa
tay kéo vẹt tấm màn qua. Bà Nội và Ba từ bàn thờ
nhìn thẳng ra cây Táo, con thường nói:
- Nội và Ba ơi! Một ngày qua, con già thêm một
tí và cây Táo cũng cao lớn thêm một tí. Trong
sâu tận cõi lòng con, con nghe thấy nồng ấm tiếng
cười của Nội, của Ba…
Con đã surprise Mẹ một lần, mang cây Táo về Oakland,
bây giờ con lại surprise Mẹ thêm một lần nữa.
Từ Oakland, con dọn về Piedmont, cây Táo lại theo
gót chân con, trước khi căn nhà cũ lên list bán.
Con không muốn cây Táo một mình đứng cô đơn bên
cạnh người chủ xa lạ, nói cười không cùng ngôn
ngữ của con và con nghĩ cây Táo cũng sẽ không
chờ đợi tấm màn được vén qua mỗi buổi sáng, từ
một cánh tay của người không quen, bên trong hình
ảnh Nội & Ba cũng không còn, tường vách sẽ
treo đầy những hình ảnh mới lạ mà cây Táo chẳng
muốn nhìn… Cuộc đời thường có những đổi thay Mẹ
ạ!
Tôi gật đầu, trong Tim
người Mẹ già đã thấy được Ấm Áp.
Vâng, cuộc đời là những đổi thay. Có Đến, có Đi...
Cây Táo của Ba lại theo con về nhà mới – nhà cũ
của người nhưng mới của ta.
Hai anh em đi quanh vườn tìm nơi có nhiều nắng
ấm để đặt cây Táo xuống. Sân trước, phía sau,
đâu đâu cũng là đất của nhà mình. Đất rộng lớn,
nắng ấm lên, chiều tà xuống, hàng cây quanh nhà
xanh tươi... cây Táo dù đứng nơi nào cũng có mặt
trong những cuộc vui của gia đình, một hiện diện
quan trọng bên cạnh tiếng cười đùa thân thương
của trẻ thơ.
Mẹ không góp ý nên đặt cây Táo hướng nào bởi thời
gian còn lại của Mẹ không đủ dài, để bao che và
gần gũi cây Táo bằng các con... Con nói, muốn
đặt cây Táo bên cạnh cây Maple lá nhỏ xanh tươi,
dịu dàng như e thẹn vì nơi này có nhiều nắng và
con cũng muốn khi họp mặt, mọi người đều ra sân,
đứng ngắm nhìn cùng lúc cây Táo và cây Maple thân
thiện bên nhau.
Thế là hai anh em hì hục bắt tay đào đất. Từng
lát đất được cất lên... Mẹ đứng nhìn với ánh mắt
lo âu, phần đất phía dưới chằng chịt rễ của cây
Maple, dù nhỏ nhưng nếu cắt đi cũng làm chúng
đau đớn, rễ nhỏ nhưng vẫn là những tia máu luân
lưu của cây Maple. Cây Táo cũng có những rễ nhỏ,
cũng sẽ tuôn ra những tia máu luân lưu mà trong
tương lai những tia máu của hai cây sẽ đan vào
nhau, sẽ xâm lấn nhau, sẽ chiếm hữu nhau... để
được sống còn. Dù ngả nghiêng bên nhau, cùng tình
tự bên nhau trong nắng sớm mưa chiều như điều
con mong ước nhưng tận sâu dưới lòng đất, những
rễ cây, những tia máu nhỏ của hai cây vẫn luôn
len lỏi vào lòng đất trong vô tư, như nước trên
đồi suối chảy vô tư qua từng khe đá, mình ngăn
được khe này, nước cũng sẽ rẽ chia để chảy qua
khe ngõ ngách khác...
Hai cây sẽ bên nhau nhưng cùng nhìn nhau buồn
buồn vì chúng sẽ èo uột như nhau.
Mẹ âm thầm rời nhà để đi mua lunch cho các con
ăn. Lòng Mẹ cũng buồn buồn như những rễ nhỏ của
cây Maple.
Mẹ trở về với gói lunch trên tay, con đón Mẹ ở
đầu ngõ driveway với ánh mắt rạng ngời.
- Mẹ ơi! Con đã đổi ý và đã tìm được nơi xứng
đáng để đặt cây Táo của Ba xuống rồi. Mẹ nhìn
thẳng trước mặt đi, Mẹ có thấy cây Táo đứng uy
nghi hùng dũng trước gió ? Nơi này tràn ngập nắng,
địa thế triền triển dốc nhưng chỉ cao hơn mặt
đất chút xíu, cây cối vây quanh nhưng không sát
cận bên nhau để những rễ phía sâu dưới lòng đất
không chen lấn nhau, không sát phạt nhau.
Tuy không sát bên cửa con ra vào nhưng mỗi sáng
khi con rời nhà, trên dốc driveway con lái xuống,
lướt ngang qua cây Táo, con vẫy tay chào. Mỗi
chiều về, lái lên dốc driveway, con nhìn thấy
cành lá của cây Táo nghiêng nghiêng trước gió,
như rạng rỡ đón con về. Bao nhiêu nhọc mệt của
ngày sẽ tan ngay Mẹ ạ!
Tôi gật đầu, trong Mắt
người Mẹ già, đã thấy được Bình Yên.
Nhìn những viên đá đẹp được sắp quanh gốc cây
Táo, tôi thì thầm:
- Bình yên, sẽ mãi mãi bình yên.
Cây Táo có được bình yên, rễ sẽ tuôn ra nơi đất
mới, cành lá sẽ xum xuê, mùa Đông sẽ qua, Xuân
tươi sẽ đến, hoa sẽ kết trái, những trái xanh
óng ánh trên cành, màu xanh dịu như lá non trong
vườn cây của căn nhà mới, nơi tràn ngập tiếng
cười đùa của trẻ thơ.
Những hôm ở lại nhà con, mỗi sáng tôi bước vội
ra sân, chào đón từng gốc cây ngọn cỏ trong vườn
rồi bước lần đến bên cây Táo. Mặt trời chưa vội
lên nên sương mai còn vương trên cành cây kẽ lá,
những hạt sương mai li ti, mịn màng như những
viên ngọc trai long lanh, chim chuyền cành ríu
rít đón chào một ngày mới, mặt trời lên và chan
hòa nắng ấm. Tôi và cây Táo cùng nắng ấm reo vui.
Mỗi sáng đúng giờ nước phun lên cả vùng cây, từ
trên cao trải xuống thấp, nước như những hạt mưa
lấm tấm phủ đều trên những lá cây, thật là một
bức tranh tuyệt tác.
Nắng mùa Thu không gay gắt cháy như nắng Hè, gió
cũng không quần quật thổi như gió mùa Đông. Cây
Táo hiên ngang sừng sững trước nắng gió như reo
vui nơi vùng đất mới. Nơi này chỉ cách xa phố
chợ vài mươi blocks nhưng cách chia được sự ồn
ào náo động của rừng xe qua lại, cây cối xanh
tươi, vắng tiếng xe nên nghe thật rõ tiếng gió
thổi, lá cây rung nhẹ theo gió như khúc nhạc dịu
êm. Thật bình yên…
Đời người cũng chỉ có ước mơ đơn giản là được
"Bình Yên".
Tôi vẫn mong được bình yên, mong từng giấc ngủ
an lành với tháng ngày còn lại nơi căn nhà nhỏ
này.
Mong cây Táo cũng sẽ được Bình Yên, mong mưa thuận
gió hòa cho cây Táo mãi mãi xanh tươi nơi đất
mới, nơi căn nhà mới của con tôi.
Dù vẫn biết đời người như biển sóng, lúc phủ chụp
gào thét, lúc lướt êm nhè nhẹ như tiếng vỗ về.
Nước sông cũng có lúc đầy lúc vơi, Trăng Thu cũng
khi tròn khi khuyết.
-Làm sao biết lướt mình trên ngọn sóng to để không
bị con sóng lớn chụp phủ đầu và biết dịu dàng
lắng nghe tiếng thì thầm tình tự của con sóng
nhỏ.
-Làm sao biết lãng mạn soi bóng mình trên dòng
nước đang lên và biết lặng lẽ vẫy tay giã từ khi
con nước xuống.
-Làm sao biết rung động ngắm ánh Trăng rằm sáng
tỏa góc vườn khuya và biết mỉm cười nhìn ánh Trăng
khuyết, tối cả góc sân nhà...
Hạnh phúc rất gần nên đón nhận, không phải nhọc
công kiếm tìm...
Khổ đau còn xa, đừng vội đưa tay kéo về…
CÂY TÁO của Ba, cũng sẽ mãi mãi
là cây Táo của Mẹ trong trái Tim các con, một
mai khi Mẹ không còn. Mười năm, hai mươi năm hay
nhiều hơn nữa… các con của Mẹ sẽ già, cây Táo
cũng sẽ già. Tất cả rồi cũng sẽ đổi thay theo
quy luật di dịch của thời gian, như ngày qua,
đêm xuống, có đến, có đi, sự sinh và sự diệt…
Bằng tất cả thời gian hiện hữu này, hãy sống với
một trái Tim Nhân Ái, để biết yêu thương tha nhân,
yêu thương những kẻ nghèo khó tật nguyền, yêu
thương những trẻ nhỏ bằng tuổi với các con của
con đang sống thiếu hình bóng Mẹ Cha, thiếu vòng
tay âu yếm, thiếu chén cơm thừa, lạnh lẽo co ro
trong giấc ngủ mùa Đông, không đủ áo mặc để che
ấm trái Tim non đang thổn thức ở góc hiên nhà.
CÂY TÁO là hình ảnh hiền hòa
của Ba để nhắc nhở các con biết sống trong nghĩa
ĐẠO.
TRÁI TIM NHÂN ÁI của các con
cũng sẽ là hình ảnh trong sáng để nhắc nhở cho
những đứa cháu của Mẹ biết sống với đôi tay mở
rộng ôm trọn tình người.
Trong đôi mắt của người Mẹ già, lung linh hình
ảnh cây Táo thân thương và những giọt lệ nồng
ấm từ từ lăn chảy xuống
Tuyết
Võ
09-2008