Tôi lặng lẽ sụt sùi khi nghe tin một đóa hoa vừa nằm xuống, vừa héo tàn.
Một tình cờ tôi đang dạy online cho học trò nhỏ tiếng Việt lớp 1, ghép vần EO (hoa hÉO= wilted flower)
Liên ơi ! Em không thể là hoa héo...
Em là đóa hoa tươi đẹp nhất mà Thầy Cô trường PTG yêu thương và quý mến. Em còn là đứa em cô cảm kích biết bao vì em không vắng bóng suốt 15 năm qua, mỗi khi giổ Thầy Tuyền.
Em luôn chuẫn bị thêm đồ ăn cho gia đình cô nhưng vẫn không bao giờ thiếu một mâm cơm chay cho Thầy Tuyền.
Người đã ra đi không hưởng được hương vị của chén cơm chén canh nhưng ở góc khuất nào đó, Thầy nghèn nghẹn trong lòng với nén hương em thắp, với tấm lòng em trao, với trái Tim em lặng lẽ chia xẻ cho vợ con còn ở lại của Thầy...
Thầy không cần ăn no nhưng Thầy đuợc hưởng sự ấm áp...em trao cho gia đình.
Năm nay là năm thứ 16 thiếu bóng em và cũng thiếu mặt anh em từ Washington xuống vì Virus Covid đang lan tràn...
Nhưng sao lại là em (?)
Sao bắt em tôi gục ngã vì con vi khuẫn bé tí mà độc ác nầy (?) nó đã rình rập bắt em bỏ gia đình, bỏ Thầy Cô, bỏ bạn bè... Nó bắt em ra đi.
Ôi! em đã dũng cảm, em quyết liệt chiến đấu đến giây phút cuối cùng nhưng rồi em cũng đành buông tay.
Kim Liên ơi! Em mãi mãi vẫn là anh hùng, là chiến sĩ của PTG, em đã chiến đấu, em đã tiên phong hy sinh và em đã vẫy tay chào.
Em đã để lại bao nhiêu thương mến cho Thầy Cô nơi đây.
Em là vậy đó, em luôn xông pha, luôn nhọc nhằn gánh vác mọi việc cho trường, cho bạn bè, cho xã hội, cho chùa, cho tha nhân.
Em sống quá đẹp chung quanh mọi người, nụ cười không hề tắt trên môi em, em cho đi mà không tính toán, không mong đáp trả.
Em là Phật Tử thuận thành của chùa, em xả thân nấu nướng những cuối tuần cho các em nhỏ đến học chữ Việt trong chùa ăn bữa cơm trưa chay thuần khiết, cơm canh không thịt cá, lâng lâng nhẹ lòng biết bao...
Hôm nay con trai cô đến sở làm, con kể về em cho mấy vị chơn Tu nơi trụ sở con làm (một Non-Profit đào tạo Nữ Tu Thiên Chúa Giáo. Dominican Sisters, San José).
Tất cả quý Mẹ (Mere) và Soeur đều chắp tay cầu nguyện sau khi con trai đưa Tên em. Quý Nữ Tu nói sẽ tiếp tục cầu nguyện thêm.
Cô nghĩ em sẽ có thêm sức mạnh trên đường em đang cất bước. Phật và Chúa cùng nắm tay dìu em băng qua những tháp ghềnh, em không cô đơn, không sợ hãi, không xa lạ nơi chốn mới. Nơi đó có tiếng chim ca, có nắng dìu dịu, có gió thoảng, có hoa thơm...
Hãy ung dung cất bước, em không cần quay nhìn lại nơi đây nữa, nơi em đã nhọc nhằn lo toan, trăn trở...
Em là Đoá Hoa đẹp ngát hương thơm.
Một Đóa Hoa Vô Thường!
Ngủ ngon em nhé !