Trời Cali vừa vào Đông, gió lạnh bắt đầu se sắt thổi. Bà TƯ vội vã kéo cao cổ áo trước khi mở cửa bước ra vườn để quét những lá vàng rơi rụng ngập sân sau… Mặt trời chưa lên cao nên màu nắng nhạt còn lung linh héo hắt, chưa vàng đậm và chưa đủ ấm để sưởi khô những hạt sương khuya còn đọng trên thảm cỏ xanh.
Bà TƯ thì thầm một mình: ông ơi, Đông về lạnh lắm ông à!
Bà nói nhỏ chỉ đủ riêng mình nghe, làn hơi nóng thoát ra từ miệng bà gặp phải khí lạnh bên ngoài tạo thành làn khói trắng trước mũi và miệng, thoạt nhìn như một người đang phì phèo điếu thuốc lá và như đang nhả khói bay ra. Khu vườn nhỏ chỉ có bước chân của bà kéo lê trên mặt đất cùng với tiếng lá xào xạc, bà cảm thấy sân vườn rộng thênh thang và tưởng chừng như có bước chân ai đang đi nhè nhẹ trên cỏ, bà thoáng thấy vui vui như biết có ai đang cùng chung bước, có ai đang cùng đón đợi Đông sang…
Tiếng chim trên cành hót líu lo, kéo ý tưởng bà quay vội về. Bà hụt hẫng đôi chút nhưng chợt tỉnh và biết mình sẽ phải làm gì trong một ngày vừa mới bắt đầu này… Bà cảm thấy mình cần phải can đảm hơn, bà lắc đầu cố gắng xóa tan ảo tưởng mơ hồ về bước chân di động trên cỏ ướt.
Bà bước nhanh đến lấy cây chổi và quét vội vã những chiếc lá vàng đang thấm ướt sương đêm.
Có tiếng động của cây chổi cũng đang quét sân của bà NANCY bên cạnh nhà, bà đứng tại chổ và cất cao tiếng chào bà NANCY.
Mới sáng sớm mà tiếng bà láng giềng 82 tuổi đã cất lên với giọng nhừa nhựa như có rượu vừa tan trong máu, cái giọng thật không tỉnh táo chút nào. Bà TƯ ngừng chổi quét và bước lần đến bên hàng rào ngăn chia hai nhà, nhón gót nhìn qua sân nhà bà NANCY và hỏi:
- Chào bà NANCY, cháu ngoại bà đã đi làm và chiều nay thứ Sáu tan sở sẽ về luôn Stockton?
- Chào bà TƯ, hôm nay thứ Sáu, cuối tuần nên JIM phải về với vợ con nó. Sáng nào nó cũng đi làm nhưng tôi không mong đợi vì tôi biết mỗi chiều khi tan sở là nó luôn về nhà với tôi. Sáng thứ Sáu khi nó thức dậy để đi làm, là tôi bắt đầu mong đợi vì tôi biết nó sẽ không về nhà chiều nay. Tôi chờ đợi đến chiều thứ Hai, sau tan sở mới gặp được cháu. Ba buổi chiều tôi ăn dinner một mình buồn lắm. Thời gian mong đợi bao giờ cũng dài phải không?
- Vâng, tiếng tíc tắc của kim đồng hồ vẫn chạy đều không thay đổi nhưng khi mình đang mong đợi ai và biết rõ người ấy sẽ trở về, thì dường như cái cảm nhận về thời gian trôi có khi không đồng đều… Bà NANCY ơi! Hãy gọi tôi khi bà cần có người để nói chuyện nhé!

Tiếng va chạm trên mặt đất được ngăn chia bởi cái hàng rào của hai cây chổi vẫn đều đều nhịp qua động tác quét lá vàng rơi của hai người già cô độc.

Cái điều khác nhau giữa bà TƯ và bà NANCY, đó là bà NANCY thấy thời gian trôi chậm như bước chân của bà đang di chuyển từng bước trong nhà với cái walker, như sự mong đợi tiếng chìa khóa mở cửa mỗi chiều để được thấy cháu bà bước chân vào nhà.
Bà TƯ thì thấy thời gian trôi qua quá nhanh, bà đếm thời gian theo tờ lịch báo động trên tường:
- Thứ Hai quét đường phải nhớ di chuyển xe, nếu quên sẽ nhận tờ giấy phạt (thời buổi kinh tế eo hẹp và leo thang nên cái giấy phạt cũng bắt chước leo thang vội vã)
- Thứ Sáu cũng phải nhớ kéo thùng rác, thùng recycle và thùng cây lá ra trước nhà thật sớm, xe rác sẽ đến lấy và chở đi xa để đổ.
Thời gian mỗi tuần trôi qua rất nhanh, 52 tuần đã âm thầm kết thành 1 năm mà bà TƯ không hay biết, không mong đợi… Một năm hay 365 ngày phù du thoáng qua, bà TƯ thấy mình vẫn chưa kịp lau khô dòng nước mắt. Thoáng đó mà người bạn đời đã khuất xa gần 6 năm, hơn 2000 đêm nằm bên gối chăn lạnh lẽo, chiếc giường như rộng thêm ra, tay chân mỏi mệt và thân xác không đủ mạnh để lăn hết bề rộng của chiếc giường.
Đêm đêm bước vào phòng đặt lưng nằm xuống, bà TƯ ưu đãi cho mình với thói quen hằng ngày: đọc sách hoặc nghe băng giảng Pháp.
Sáng sáng bật ngồi lên khi nghe tiếng chim hót ngoài song cửa sổ, đánh thức bà TƯ dậy.
Bà TƯ nhìn lên bức hình chụp cả gia đình, bà cất tiếng chào mỗi buổi sáng và nói một mình:
- Lại thêm một ngày mới bắt đầu…
Bà TƯ không thích sống trong tranh luận nên luôn giữ cuộc sống thật an bình và buông xả. Ai nói gì thì nghe qua tai và chưa cần vội trao ra ý kiến, thế mà hay vì ý chưa kịp thành hình đã vụt bay đi và rơi vào quên lãng.

Cái TUỔI GIÀ đang tìm đến và chúng ta cũng nên lo chuẩn bị sắp xếp hành trang để làm một cuộc hành trình dài đến nơi miền đất mới… như XUÂN về hoa nở, HẠ oi ả nóng, rồi cái nóng cũng dịu dần để đón gió THU sang, cuối THU hoa rơi rụng, lại báo động mùa ĐÔNG về.
Bốn mùa đất Trời vẫn hằng xoay chuyển. Trong cái Sinh ta đã thấy cái Diệt, rồi lại đến, rồi lại đi.
Có có, Không không. Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc. Cái Vô Minh không là bức tường trước mặt nên con người không cảm thấy cái chướng ngại để mà dừng lại. Người trẻ tuổi nhiều Energy nhưng người già cũng chưa chấp nhận cái hơi thở ngắn dần, để tìm đến một cuộc sống ít tranh cãi hơn.

Mong được thấy mãi nụ cười của những người già nở đẹp như những đóa Hải Đường, mãi thắm tươi trên những nơi sinh hoạt của Hội Người Việt Cao Niên. Dù những nụ cười không khoe được những hàm răng trắng đều như thuở còn là các cô thiếu nữ dịu dàng e thẹn nhưng mãi mãi vẫn là những nụ cười bao dung và rộng lượng…

Mong được thấy mãi bước chân của những người già luôn cất bước, tuy không nhanh nhẹn bước đi nhưng là những bước chân đầy kinh nghiệm, bước chân vững chắc đã rão bước trên khắp mọi nẻo đường của Quê Hương đất nước, bước chân vượt qua bao ghềnh thác để đến được những trại tù thăm nuôi chồng, thăm nuôi con, bước chân xuyên núi đồi để tìm chút nắng ấm tự do…

Mong được thấy mãi đôi mắt sau cặp kính trắng của những người già luôn rực rở, luôn thánh thiện và nồng nàn mỗi khi nhìn người bạn đời ngồi bên cạnh, dù mắt không còn long lanh trong sáng như thuở còn ngây thơ nhưng mắt vẫn đời đời nói lời chung thủy…

Mong được thấy mãi trái Tim của những người già luôn ấm áp, luôn reo vui, luôn đậm nồng tình người để yêu thương nhau, để chia sẻ cho nhau những vui buồn ở cuối đời, để xóa bỏ hết giận hờn bên nhau và để nói với nhau những lời săn sóc, vỗ về…

Và mong khi từ giã, cất bước lên chuyến tàu để ra khơi, ta không còn bịn rịn khi quay nhìn lại bến bờ đưa tiễn, ta vẫn thấy ngập tràn bàn tay chào vẫy, ngập tràn nụ cười tiễn đưa, ngập tràn ánh mắt yêu thương… hẹn ngày TÁI NGỘ.

Trái Tim đời người không phải là Trái Tim Ngục Tù như tựa đề một bài hát, mà là Trái Tim Yêu Thương, Trái Tim Nhân Ái… sẽ mãi mãi yêu thương nhau đến ngàn đời, ngàn kiếp sau…

Tuyết Võ/Tâm Sương
01-2010