Người ơi – thấm thoắt niên học hết rồi – vậy mà Trâm – Mai ơi – mới đó đã 43 năm rồi – 43 năm đong đầy bao kỷ niệm ngọt ngào một thủa dấu ái chân chim – dòng lưu bút ngày xanh vẫn trường tồn theo tháng năm ấp yêu lưu giữ.

Ký ức tuổi thơ bùng cháy trong tâm thức với giây phút hiếm hoi, ngọc ngà ba đứa mình gối tay nhau tình tự về miền hoài niệm – bước chân phong trần lãng du Trâm đã quay về cố quốc – ngọt ngào gợi nhớ những chiều đầu đông mưa đổ, những sáng mùa xuân tinh sương giọt nắng pha lê vương ngàn cây hoa cỏ, những trưa đầu hạ nóng rát.

Này Điểu, Mai, Bích Trâm, Song Phương, Ngọc Phỉ, Thy Vân tung tăng đón nhau đến trường Phan Thanh Giản. Con đường Hoàng Diệu của Điểu, Mai, Phỉ, Vân, ngút ngàn tán me xanh mướt.

Đường Phan Châu Trinh nhà Phượng, ông Ích Khiêm, nhà Trâm rộn rịp, để rồi Lê Lợi với hai hàng phượng vỹ song song thẳng tắp chụm đầu tình tự, đã hằn in những gót hài nhung một thủa thơ ngây – trắng trong hòa âm cùng giọng cười, tiếng nói, niềm vui bất tận.

Áo trắng trinh nguyên phất phơ trong gió lộng, dấu ấn một thời hồn nhiên thánh khiết.

Thủa ấy – Trâm ơi – Mai ơi – Băng trinh mỹ miều chẳng vương vấn một chút cát bụi phong trần – sáng trong cùng sách vở - ung dung, thanh thản, thong dong với tiếng sáo thánh thót, chân chim liếng thoắng qua các nẻo đường thân thương ngập tràn hoa mộng.

Dư âm sóng Mỹ Khê qua những giây giờ thư giãn còn đồng vọng – hồi ức dạt dào nhắc nhở hoài niệm êm ái chúng mình khỏa nước bên bờ sông Hàn những chiều lộng gió – tất cả khơi động một tấm tình nguyên thủy theo dòng sông yêu thương.

Những trụ đèn quen thuộc vàng võ soi con nước thủy triều lên xanh thẩm.

Mai ơi – cuộc đời không đãi ngộ Mai bến bờ hạnh phúc. Mười năm mật ngọt bên Long quá ngắn ngủi để rồi miên viễn chia xa – nhìn Mai đơn độc trong căn biệt thự thênh thang lòng mình và Trâm đầy xúc cảm. Thương cho người bạn gái ngoan hiền đơn thân chiếc bóng – những tháng ngày dấu ái đã vĩnh viễn mất khi Long giã từ trần thế trong một chiều giông gió phũ phàng. Bão nổi niềm trắc ẩn và khung trời tuyệt vọng đổ ập khốn cùng – mình mong ước thời gian sẽ là con tàu chất chở đau thương, ưu tư đi vào quên lãng, nhé, Mai ơi.

Sau 40 năm lưu lạc xứ người giữa mình và Trâm:

Chuông reo tưởng cuộc điện thường
Nào ngờ giọng nói thân thương thủa nào
Bốn mươi năm một lời chào.
Thỏa thương – thỏa nhớ biết bao nhiêu tình.


Xin trân trọng tri ân thầy Lê Quang Văn – cuốn kỹ yếu do thầy khai sinh là thông điệp, tín hiệu, sợi dây liên kết thần kỳ bao tấm tình tri âm, tri kỷ một thủa ngỡ tưởng miên viễn chia xa.

Dòng nước mắt đong đầy dưới vòm sân bay Tân Sơn Nhất, đánh dấu trùng phùng đầu tiên cho Trâm và mình.

Trước lúc phân kỳ vẫn có giây giờ hội ngộ sau bao tháng năm ly biệt.

Vẫn khuôn mặt rạng rỡ ngày xưa, mái tóc chơi vơi giữa hai bờ vai tròn lẵn, ánh mắt ngút ngàn yêu thương hòa quyện vòng tay ôm thắm thiết, siết chặt trong nhau cho nổi nhớ nhung òa vỡ - Lần hạnh ngộ tái lập tại Đà Nẵng dấu yêu năm nầy – sau chuyến tàu đêm, muộn màng dưới làn sương khuya ướt đẫm, mình về thăm Mai, thăm Trâm vẹn nguyên một tấm tình thân thương cố hữu – cuộc đời của bọn mình cũng lắm thác ghềnh gai góc nhưng nỗi niềm mến yêu miên viễn vẹn toàn. Mai lái xe chở ba đứa qua những con đường tình sử, những nẻo đường dấu yêu một thời tình tự, với ngôi trường thân thương nhắc nhở bao kỷ niệm của thời áo trắng mật ngọt – băng trinh – để lòng bâng khuâng gợi nhớ.

Và rồi – qua dòng sông yêu thương trác tuyệt ngàn đời mát lạnh, muôn thủa thủy triều trong xanh ấp ủ màu hy vọng, về tụ hội tại ngôi biệt thự của Mai thêm ấm áp tình người.

Ẩm thực mặn mà với cá thu chiên nóng hổi, mùi gạo thơm ngạt ngào lan tỏa, ngọn bí luộc chấm mắm cái ớt tỏi vắt chanh thơm lừng lựng – mở máy gọi Song Phượng ở Sài Gòn kể cho nghe bữa cơm thấm đậm hương tình, văng vẳng bên kia đầu dây cô nàng hít hà chép miệng vì ấm ức tiếc nuối bữa cơm tương phùng thú vị đậm đà không có cơ may họp mặt.

Biết bao tâm tư được trải lòng bao hoài niệm nhắc nhớ làm chùng lòng tuổi cuối đời. Ký ức dạt dào thấm đẫm kể nhau nghe từ phiên khúc cuộc đời hòa âm cùng tiếng cười và nước mắt – để rồi chan chứa từng giây phút ngọc ngà uống cạn chén ly bôi vẫy tay từ tạ.

Chuyến tàu đêm se lạnh đầu hạ đưa mình về quê người tiếp nối hành trình trọn vẹn của thiên chức mẫu từ.

Ngày mai Trâm vượt Thái Bình Dương trở lại xứ xa với nỗi niềm kẻ tha phương viễn xứ. Xin giữ trong nhau tấm tình yêu dấu và bữa cơm đầy ắp hương tình lưu luyến cùng giọt lệ phân kỳ.

Để hẹn một ngày – một ngày tương phùng đầy tuyệt diệu, chúng mình sẽ đi thăm phong cảnh hữu tình, lãng mạn và hùng vĩ của quê hương mến yêu – mà mình đã cảm tác khi được ghé thăm, du hành, chiêm ngưỡng và thưởng ngoạn.

Bà Nà trác tuyệt nên thơ
Suối reo chim hót ngẩn ngơ nổi tình
Trăng vờn núi thẳm lung linh
Mây sa sương phủ đắm tình thế nhân.


Nhé Mai – nhé Trâm