Mỗi lần nghe dự báo thời tiết nước sông Câu Lâu trên mức báo động 3, tôi chạnh thấy lòng mình rưng rưng buồn. Ở miền quê thân yêu đó tôi đã có vô ngần phút giây dấu ái. Một căn nhà ấm cúng với bao khuôn mặt thân thương, toạ lạc trong khuôn viên ngút ngàn mái lá xanh. Có Cha là người mẫu mực, vị tha và bác ái. Mẹ hiền biểu tượng của người phụ nữ nhân từ, đức hạnh, trung hậu, đảm đang, chịu thương chịu khó và lo toan gia đình. Mẹ hành nghề sản khoa hết lòng cứu giúp thai phụ và bệnh nhân. Bốn chị em chúng tôi hiếu đạo, chăm ngoan học hành và vô cùng yêu quý Cha Mẹ.

Cha tôi hàng ngày dù nắng rát cháy da, đêm mưa dầm giá rét, trời đất gió dữ bão bùng, nơi đâu có ai bệnh tật gọi mời, Người không từ nan và sẵn lòng cứu giúp. Cha thường tâm sự với Mẹ rằng trong cuộc sống đời thường bao âu lo cho cơm áo gạo tiền nhờ Mẹ cáng đáng và đảm nhận, Cha chỉ xẻ chia đôi phần, Cha đi cứu người làm phúc cho con cháu hưởng ân đức sau này.

Với chiếc balô mang thuốc Tây, Nam , Bắc và dụng cụ y tế, Cha rong ruổi ngược xuôi khắp mọi nẻo làng, tận hang cùng ngõ hẻm, chăm sóc, chữa trị thuốc men cho bệnh nhân và súc vật với tấm lòng tận tình chu đáo. Đôi bàn tay thô ráp, đôi chân chai sần theo nhọc nhằn năm tháng, khối óc đầy trí tuệ cùng bao trải nghiệm dân gian Cha đã cứu biết bao bệnh nhân qua cơn thập tử nhất sinh, thoát khỏi lưỡi hái tử thần, để rồi Cha chẳng nhận đồng nào khi phát hiện hoàn cảnh họ quá cơ cực và nghèo khó.

Rồi chúng tôi lên cấp 2, giã từ ngôi trường làng quê thân ái, lên huyện học cách xa mười cây số . Sáng sáng Cha dắt các xe đạp ra, thử phanh, bơm lốp, tằn mằn tỷ mỷ kiểm tra từng ốc vít với bao lời dặn dò kỹ lưỡng_ Mẹ lặng lẽ gói từng bắp cơm, dưa mắm thức ăn vào lọ và máng ở ghi đông xe cho các con mình.

Mẹ thường kể rằng: Có đêm ôm các con say giấc ngủ nồng nàn, có người gọi cửa mời đỡ đẻ làng xa, Mẹ nhẹ nhàng thức dậy đi cứu giúp người. Lần đi thường có thân nhân sản phụ, lần về Mẹ chấp nhận đơn độc trên mọi nẻo đường đêm đen, trời tối, mưa gió mịt mùng có không ít tình huống nguy nan và hiểm nghèo, băng qua những bãi tha ma rùng rợn chấp chới ánh ma trơi, hãi hùng với những truông dài đầy rắn độc, những bờ ao lắt léo với cạm bẫy huyễn hoặc Mẹ niệm Phật và bình yên trở về khi các con còn say giấc miên trường.

Quên làm sao những phút giây nồng ấm nhất trong cuộc đời thơ ấu. Mỗi chiều tà khi các dải yên hà dần dần khuất núi, là giây phút gia đình tụ họp bên mâm cơm nóng hổi. Đậm đà mùi cá rô, cá trê đồng nộidằm với mắm gừng, thơm lừng hương vị mắm tép, mắm tôm hoà quyện ngạt ngào mùi rau tập tàng lan toả, ngất ngây mùi cơm nếp mới nồngnàn, gia đình cùng thưởng thức trong hạnh phúc tuyệt vời.

Với không khí mênh mang diệu kỳ đó, Cha kể cho các con nghe về những mảnh đời bất hạnh, những số phận nghiệt ngã, những cơ cực của người dân quê nghèo khó, họ đổ từng bát mồ hôi trên vùng đất khô khằn sỏi đá đổi lấy bát cơm vàng- Và giáo huấn cho các con mình đạo đức làm người, đối nhân xử thế và thuật đắc nhân tâm.

Chị em chúng tôi sống bình an trong mái ấm gia đình theo ngày tháng dưới sự bảo bọc, nuôi dưỡng, yêu thương cùng bao điều dạy bảo thiết thực của Mẹ Cha. Nó mượt mà như dòng sông Câu Lâu trác tuyệt miệt mài êm đềm xuôi về biển cả, dòng nước mang hương vị mằn mặn của mồ hôi Cha, vị ngọt ngào đằm thắm của dòng sữa Mẹ, để miên viễn theo tôi ôm ấp bước vào đời.

Hành trang buổi đăng trình đi về miền đất lạ, tôi mang theo bao lời giáo huấn của Mẹ Cha, cùng màu áo trắng Blouse thánh khiết tình người, tiếp nối cuộc hành trình theo ngày tháng phục vụ bệnh nhân, xoa dịu những nỗi đau thân xác, chăm sóc, điều trị thuốc men, góp phần hàn gắn những vết thương loang lổ mà chiến tranh làm băng hoại.

Giờ đây Mẹ Cha đã ngàn thu an nghỉ, miên viễn về với cõi vĩnh hằng, tôi vẫn kiếp đời tha hương ly xứ. Để mãi mỗi lần nghe thiên tai phủ chụp khúc ruột miền Trung máu thịt, mỗi lần nghe dự báo thời tiết mực nước sông Câu Lâu yêu dấu trên mức báo động 3, thắt lòng sa nước mắt thiết tha thương về miền quê Mẹ.



email: Namhieujj@yahoo.com