Một sáng mùa xuân, ánh thiều quang chiếu long lanh trên ngàn cỏ cây hoa lá. Màu nắng thuỷ tinh lung linh trong vắt, những giọt sương mai mỏng manh, sóng sánh như muôn ngàn viên kim cương sắc màu tuyệt đẹp.

Con và Thu đến thăm nghĩa trang nơi Thầy Trị ngàn thu an nghỉ, đã miên viễn yên bình trong lòng đất quê hương dấu ái, ấm áp giữa quần thể mộ chí người thân yêu quyến thuộc.

Phong cảnh buổi ban mai tĩnh lặng và hữu tình, vườn dừa nhà ai xanh xanh trĩu trái. Ngôi mộ khang trang ấp ủ hình hài người Thầy mà bao thế hệ học sinh hằng thương yêu và tôn kính.

Thầy nằm đó. Tứ bề gió thổi mây sa, thiên nhiên bao la bốn mùa cỏ cây xanh mướt. Dư vang sông Trà tí tách đồng vọng. Bóng sơn Thiên Bút phê vân cùng dáng thông mặc tưởng phất phơ lơi lả tạo nên một cảnh sắc làm chao đảo lòng người.

Ngôi mộ uy nghi lặng lẽ dẫn linh hồn Thầy về chốn vĩnh hằng.
Đời người, một chặng hành trình vô tận. Qua bao thăng trầm dâu bể, chìm nội đa đoan của cuộc sống đời thường, Thầy đã miên viễn ra đi, nhưng trong lòng bao người vẫn…

Thầy hiệu trưởng Lê Quang Văn với lời ghi nhớ: “Thầy Trị là linh hồn và hình hài làm nên học hiệu trường Phan Thanh Giản”. Một lời phát biểu có giá trị thuyết phục tuyệt đối và vô cùng quý giá thể hiện hoàn thiện tính chân thực về một đời người.

Ngày Thầy mất con lưu lạc công tác xứ người nên không hề hay biết. Đằng đẵng 40 năm, lần đầu tiên tham dự hội trại của trường, tương ngộ đồng môn, biết tin con vô cùng bàng hoàng, ngẩn ngơ xúc động. Mộ phần Thầy với địa danh Quảng Ngãi, cách nhà con 4 kilômet đường chim bay. Các con đã mất đi một người Thầy thương kính và thân quý.

Ngược dòng hồi ức. Qua bao thế hệ đã giáo huấn cho các con: Chữ Tâm, hiếu, tri , trí, trung, tín, nghĩa. Lễ, nhân, nhẫn tròn vành. Bao điều hay lẽ phải. Từ rèn luyện tư cách, phấn đấu chăm lo học hành, đạo đức làm người nhân ái vị tha, tình nhân loại nghĩa đồng bào, nhân sinh quan trong cuộc sống, đối nhân xử thế trong thuật đắc nhân tâm. Thầy dạy kỷ cương, sống có kỷ luật, có tinh thần trách nhiệm hoà hợp cộng đồng, rạch ròi ranh giới Thiện – và Aùc. Từ Thầy các con đã lĩnh hội đầy đủ trong giờ giáo dục công dân và ngoại cảnh những lần công tác cộng đồng.

Những kỷ niệm ngọt bùi vẫn hằn in trong tâm thức và ký ức khi miên man hồi tưởng về trường xưa lớp cũ. Những hình ảnh cao quý của các Thầy Cô một thời giáo huấn, những khuôn mặt thân thương của bạn bè bao năm tỏ tường đèn sách, vẫn phong kín ân tình thâm sâu theo suốt chặng hành trình trên vạn nẻo phong trần.

Những lỗi lầm như hiển hiện làm con chợt chạnh lòng.

Trốn học cùng bạn bè thưởng thức món khoái khẩu “bánh cuốn bắc” đường Độc Lập.

Luôn tiên phong khi nhận được tín hiệu cúp cua giữa giờ để thi thố tài năng cũ ăn bánh bèo quan thuế chồng nhiều chén nhất.

Canh thầy giám thị chạy Yamaha vào tận cuối sân trường. Những lần đó đều bị Thầy phát hiện cho viết kiểm điểm và Thầy nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên bảo với ánh mắt bao dung và cảm thông. Tuy nhiên, vẫn được kèm theo vài cái… cốc đầu đau điếng.

Còn một lỗi lầm nữa khó quên, con tin rằng các bạn con cũng không thể phôi pha.

Năm Đệ tam lớp con sinh ngữ phụ là pháp văn. Vì còn nhỏ nên các con chưa khái niệm được nét thẩm mỹ của cơ thể con người mà từ ngàn xưa đã có câu: “Nam tu nữ nhũ”.

Trong một giờ pháp văn, Thầy Kiểm ? ( Phải không các bạn?) có một bộ râu rất ấn tượng viết lên bảng 2 câu:
Câu hỏi : 1. Quést ce que Cést?
Câu trả lời: 2. Cést- un cahier.

Khi Thầy Kiểm gõ thước lên bảng đọc câu hỏi và tiếp theo cả lớp đọc câu trả lời thì …
Vì đã được mấy trang nam sinh bày mưu xúi dại nên cả lớp đồng thanh đọc trại tiếng Việt : “Xe tông………..” Mà đến bây giờ khi hồi tưởng con vẫn giật mình vì đã tham gia ngu ngốc.

Sau câu trả lời pha chế của lớp, úi trời, một thoáng ngỡ ngàng, gương mặt Thầy Kiểm chùng lại đầy thất vọng lặng lẽ rời bục giảng xuống văn phòng và …….Thầy Trị xuất hiện. Vẫn giọng ôn tồn, ánh mắt nghiêm khắc, Thầy phạt cả lớp đứng sám hối tội lỗi hàng giờ, viết bản kiểm điểm và lần lượt xin lỗi Thầy Kiểm.

Oâi- Thầy ơi. Tuổi thơ các con dại dột.

Giờ Thầy yên nghỉ giữa muôn ngàn hương đồng gió nội cùng hoà âm bao điệp khúc của bản trường ca hoang dã. Để mỗi buổi sáng Thầy âm thầm thưởng thức hơi ấm quê Cha, nơi đất trời âm dương hoà khí với ánh bình minh toả ngát, và chiêm ngưỡng những giọt nắng lung linh hôn lê ngàn cây ngọn cỏ.

Thầy nằm đó, một khung trời thơ mộng một không gian tinh khiết trong lành vi vu gió lộng. Những cánh đồng lúa xanh bất tận phủ sóng xanh rờn trĩu hạt vàng óng ả, rì rào mải mê đàn ca giữa trời mây chất ngất. Thầy đã giũ bỏ những ưu phiền trần thế bên tuyệt tác sông Trà dịu dàng xuôi qua và tần ngần chùng lại thăm Thầy trước khi hoà mình vào biển Đông ngút ngàn trùng sóng. Linh hồn Thầy hoà quyện vào thiên nhiên- đất trời khi tuổi đời ngoài ngũ thập tri thiên mệnh.

Thầy ra đi bỏ lại cho Cô lời giao duyên nguyện ước “Bách niên giai lão” lỡ làng. Một mối tình thuỷ chung trọn đời son sắt đành gãy gánh dở dang. Biết bao nhớ nhung, yêu thương tiếc nuối – đau đớn vô biên cho cả gia đình và người thân yêu ở lại.

Để rồi giờ đây, Cô cũng trở về cõi vĩnh hằng quấn quýt với linh hồn Thầy càn khôn hiệp đức bên vầng trăng thiên cổ, để khói hương toả sáng thiên đường thong dong.

Xin cảm ơn Thu, gia đình em đã nhang khói, chăm sóc chu đáo quần thể mộ chí của Thầy Trị và người thân vì các anh chị con Thầy vẫn còn tha phương viễn xứ. Con xin đốt một nén nhang trầm, cúi đầu mặc niệm trước anh linh và cầu nguyện linh hồn Thầy Cô miên viễn phiêu diêu nơi cõi niết bàn.



email: Namhieujj@yahoo.com