Nhớ Cha

*****

Chén cơm manh áo dãi dầu
Nuôi con khôn lớn bạc đầu tóc cha

Người cha kính yêu của chúng tôi không còn nừa, nhưng nhừng kỷ niệm êm dẹp với người vần còn mãi trong lòng anh em chúng tôi . Ba tôi tính tình rất hiền hòa, dễ mến , thích thơ văn .Tôi nhớ ngày còn nhỏ , mỗi buối trưa anh em chúng tôi nằm hết trên sàn nhà , ba tôi nằm trên chiếc ghế bố cạnh đó dọc cho chúng tôi nghe nào là truyện Kiều , Nhị thập tứ hiếu , những tâm hồn cao thượng , hoặc thơ văn thời tiền chiến , . . .Và anh em chúng tôi thiếp đi trong cõi thơ văn bàng bạc tình người Có lẽ nhờ vậy mà sau này khi lớn lên chúng tôi đều thích thơ văn .

Trước ngày chúng tôi nhập học , ba tôi đã dạy cho chúng tôi biết đọc biết viết biết đếm, Ba tôi nói làm cái gì cũng phải chuẩn bị trước , khi nhập cuộc sẽ dễ thích ứng . Buổi tối cả nhà quây quần quanh chiếc bàn chữ nhật , chúng tôi học bài và ba ngồi đọc báo và xem chừng. Chỉ cần thấy chúng tôi nhíu mày là ba tôi đã đứng dậy lại gần chỉ dạy.. Khổ nhất là môn tập làm văn và vẽ . Ôi sao mà ba tôi làm dễ vậy còn chúng tôi cứ ỳ à , ì ạch ..Ba tôi viết và vẽ rất đẹp , chúng tôi không đứa nào giống ba về điểm này .Ba tôi đã an ủi là hoa tay không phải ai cũng có, và mỗi người đều có năng khiếu riêng , lớn lên các con sẽ tìm ra tài riêng của chính mình. Thời vào trung học , anh em chúng tôi học rất giỏi nhờ có ba ân cần chỉ dạy hằng đêm. Nhưng đời lính rày đây mai đó , ba tôi đã không còn dịp để gần gũi dạy dỗ chúng tôi . Thư gởi về lúc nào cũng nhắc nhớ chuyện học hành , hang tháng chúng tôi phải tự tay viết thư báo cáo chuyện học tập của chính mình . Như những người cha Việt Nam thời chinh chiến , ba tôi nói ba không có gì đễ lại cho các con, chỉ muốn các con theo đuôỉ việc học , tích trữ một số vốn kiến thức sau này bước vào đòi không thua kẻm thiên hạ.

Ngày đó ba tôi là lính nhảy dù, . Mỗi dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội Việt Nam Cộng Hoà có biểu diễn nhảy dù trên sông Bạch Đằng ba tôi đều có tham gia. Chúng tôi sung sướng khoe ầm cả lên và cùng kéo ra bờ song để xem. Khi những cánh hoa dù được bung ra từ thân phi cơ chúng tôi hớn hở reo lên ba tao đó dù không biết đúng hay sai .

Sau đó ba tôi chuyển qua làm lính Lực lượng đặc biệt đóng ở trại Lôi Hổ .. Mỗi khi đi làm về ba tôi thường cầm về khi trài táo khi chùm nho , chúng tôi thường phàn nàn sao ba đem ít vậy mà đâu có chịu hiểu đó là phần tráng miệng của ba và ba dã nhường cho con.

Ba tôi rất nghiêm nghị trong việc giáo huấn con cái , thưởng phạt công minh. Mỗi lần chúng tôi phạm lỗi bị bắt nằm sấp trên giường . Ba tôi thong thả đi lấy con roi mây treo ở góc phòng. Từ từ ba tôi ngồi rít vài hơi thuốc lào nhã khói lên trần ,lim dim, trong khi chúng tôi nằm run rẫy sợ đòn roi. Xong xuôi ba tôi mới đến hỏi cớ sự , phạm lỗi gì có biết không . Và người ngồi thuyết giảng đạo đức một hơi rồi nhịp nhịp roi xong mới đánh, cứ vừa đánh vừa giảng . Đánh ít nhưng làm chúng tôi thấm đòn .Sau nay khi đã lớn khôn ba tôi mới giải thích là khi giận không nên đánh con , vì như vậy chỉ là đánh cho hả giận , và sẽ làm đau con cái. Mà phải vừa đánh vừa giảng đạo lý thì mới có hiệu qủa giáo dục. Ngày mai lại ba tôi dẫn đi ăn phở và hõi hôm qua ba đánh có đau không ? Con đau một lòng cha đau mười ,chúng tôi nghe xót xa và ân hận. Nhưng tuổi trẻ ham vui dễ quên , chúng tôi đã làm đau long cha qúa nhiều lần.

Cha tôi còn mua cac loại sách học làm người của Nguyễn Hiến Lê về bắt chúng tôi dọc và người hỏi laị .Tôi còn nhớ những quyển như Quẳng gánh lo đi và vui sống , hoặc cách nói trước công chúng, cách xử thế . . . Ba tôi thường căn dặn phaỉ học hoỉ kinh nghiệm của những người đi trước qua sách báo, qua những lời khuyên . Câu Ba thường nhắc là “Tam nhân đồng hành tất hũu ngã sư “ Và lời khuyên bao giờ cũng là một lời thú tội dễ thương. Người ta đã trải qua và vấp ngã thì mới rút ra được lời khuyên cho kẻ đi sau.

Tôi nhớ mãi trước ngày cưới, Ba tôi đã dẫn tôi đi ăn bò bảy món và căn dặn tôi về đạo làm dâu. Lấy chồng phải gánh giang sơn nhà chồng . Ba tôi nói thương yêu thì các con có rồi giờ phải tập nhường nhịn . Ngày cưới vợ chồng trao nhau chiếc NHẪN đó là một sự ràng buộc mà còn bao hàm ý nhẫn nhục nữa .

Trước ngày Ba tôi ra đi cỡ một tuần thì bà ngoại nhà tôi qua đời Ba bắt tôi phải về ở bên nhà chồng để lo việc ma chay, Tôi khóc không muốn đi vì lúc đó ba tôi trở bịnh nặng , nhưng ba tôi cương quyết bắt tôi phải đi và nói đó là đạo làm dâu.

Trước ngày từ gĩa cuộc đời , Ba tôi đã gọi hết anh em chúng tôi lại và cho chúng tôi bài học cuối . Ba tha thứ hết mọi lỗi lầm của các con, và các con phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau . Sống vui vẻ , lạc quan , lúc naò cũng tươi cười thì rồi cuộc đời sẽ mỉm cười với mình .. Ba ơi đến cuối đời ba vẫn còn lo cho chúng con, tình thương của ba đã trải rộng đều trên tám đứa con, Chúng tôi vừa kính trọng vừa yêu thương ba , bởi vì ba tôi qúa tuyệt vời về đủ mọi mặt . Khi chúng tôi đã làm cha mẹ , muốn dạy con theo phương pháp của ba , nhưng chao ôi sao mà khó . Rồi tự dối lòng , xứ người khác xứ mình .

Rất tiếc đường đời ba tôi qúa ngắn nên đã không thể đi bên cạnh cuộc đời cuã chúng tôi lâu hơn tí nữa. Ba không còn là cây cổ thụ để chúng tôi nương dựa trong cơn bão lửa cuộc đời .

Hôm nay trong ngày giỗ cha , tôi ghi lại những kỷ niệm êm đẹp của một thời cha để lại như một nén hương lòng thắp lên tưởng nhớ đến cha .Cầu xin linh hồn PHÊRÔ được yên nghỉ ngàn đời nơi nước CHÚA hằng sống .

Lại đến ngày lễ giỗ cha ..

Anh không có mặt ở quê nhà
Nhờ em cố gắng lo hương khói
Anh ở bên này bớt xót xa
Thắp nến dùm anh thắp thật nhiều
Cho mồ cha ấm giữa hoang liêu
Bao nhiêu lệ nến âm thầm chảy
Suối lệ lòng anh chảy bấy nhiêu

Trần huyền Linh
(Ngày 10 tháng 10 năm 2005)