NHỚ TRƯỜNG CŨ

Bao năm trời xa vắng
Ngôi trường cũ thân yêu.
Nơi chân mây vạn dặm,
Lòng vẫn nhớ thương nhiều.

Hàng cây cao bóng mát,
Tiếng cười ngập lối đi.
Líu lo bầy chim hót
Cùng thước nhịp a ê.

Mỗi lần hoa phượng nở
Rực rỡ trong nắng hè,
Sân trường lại vắng bóng.
Trống ngưng hòa tiếng ve.

Thu sang lá vàng rụng
Mái ngói vẫn rêu phong.
Tường cũ mang vôi mới
Mừng ai trở lại trường.

Bạn bè cùng chung lớp,
Các người nay ở đâu?
Nhớ chăng ngày thơ ấu
Cùng vui sống bên nhau.

Thầy cũ nay khuất bóng,
Thương nhớ lòng không nguôi
Công ơn thầy dạy dỗ
Cho ta được nên người.

Bao năm trời chinh chiến,
Trường cũ có còn ư?
Ước mong ngày trở lại
Thăm viếng ngôi trường xưa
.
A L'ÉCOLE DE MON ENFANCE

Je ne t'ai pas revue des ans,
Chère école de mon enfance!
Dans l'exil, ému je me sens
Toutes les fois qu'à toi je pense.

Voici des arbres ombrageants,
Des allées résonnant de rire.
Voilà des oiseaux aux beaux chants,
Des enfants apprenant à lire.

Quand le flamboyant fleurissait,
Se vidaient la cour et les salles.
Nonchalant, le tam-tam laissait
Jouer le refrain des cigales.

Puis les feuilles, jaunies au vent,
Jonchaient le toit verdi de mousses,
Les vieux murs, blanchis récemment,
Accueillaient le retour des trousses.

Où êtes-vous, anciens copains?
N'étions-nous pas ensemble en classe?
Vous rappelez-vous encore enfin
Le bon temps, l'histoire cocasse?

Nos maitres aimés ne sont plus.
Mais pour eux je prie en ce monde.
Et ma gratitude profonde
Pour les enseignements recus.

Après des décades de guerre,
École! Es-tu encor debout?
Quant à moi, j'ai un désir fou:
Te revoir, toi qui m'es si chère!


Seattle, WA - USA, ngày 3-5-1981

Vân-Trình Nguyễn Văn Lượng