Những Hồi Ức của Panliuan

 

Vì Sao Tôi Học Ban B ?

Năm học lớp 5 tôi lơ mơ phần phân số nên thi rớt tiểu học dù các môn học bài tôi rất khá. Tôi còn nhớ đề thi môn toán là một bài toấn đố về phân số. Duyên số đưa đẩy tôi vào học ở trường Phan Thanh Giản.

Những năm đầu các môn học khác điểm số của tôi luôn luôn từ 15 trở lên, duy chỉ có môn toán thì cứ lẹt đẹt dưới trung bình, môn Lý và Hóa cũng có làm về phân số do đó điểm số hai môn này của tôi cũng bị ảnh hưởng. Tuy nhiên vị thứ trong lớp của tôi luôn dao động khoảng 15, đó là nhờ các môn khác bù đắp qua, nhất là môn Anh văn. Tôi đã suy nghĩ rằng mình sẽ theo ban C khi lên lớp 10 và trong lòng đã quyết. Tuy nhiên một sự cố xảy ra vào năm tôi học lớp 8 làm thay đổi quyết định ban đầu, một quyết định mà trước đây có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến: Đó là theo học ban B (ban toán).

Số là năm ấy khi thi lục cá nguyệt - đã quâ lâu rồi, tôi không nhớ rõ là đệ nhất lục cá nguyệt hay đệ nhị lục cá nguyệt - bây giờ gọi là thi học kỳ (1 hay 2) nhà trường đã xếp tôi ngồi cạnh Mai thu Hà, Hà học lớp Pháp văn và là một nữ sinh xinh đẹp, Hà trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi. Suốt các buổi thi Hà có gì thắc mắc thì tôi chỉ dẫn, bày vẽ. Tôi cảm thấy mình như là đấng nam nhi giỏi giang, cho đến buổi thi cuối cùng là môn tóan. Tôi cắn bút, lúc này Hà thấy vậy nên kín đáo chỉ dẫn cho tôi làm bài trót lọt. Lòng tôi vừa vui mừng do làm được bài thi vừa cảm thấy áy náy làm sao đó. Bởi suốt cuộc đời học sinh của mình chưa bao giờ tôi đi thi hay làm bài mà nhờ cậy ai. Thường nếu làm không được thì tôi chịu điểm kém, dù đó chỉ là bài kiểm tra ở lớp.

Thế rồi từ đó tôi bắt đầu “nghiên cứu “ môn học đáng sợ này, bắt đầu từ phân số. Sách lớp 6 có phần phân số (ôn lại của lớp 5) được tôi lôi ra nghiền ngẫm rồi tôi bắt đầu đi xa hơn đến các phần tỉ lệ thức mà thấy Đức giảng dạy ở lơp 8 cũng như đinh lý Thales về đường thẳng song song chắn trên các đoạn thẳng. Bắt đầu vào năm lớp 9 thì tôi đã nghiên cứu về quỹ tích của môn hình học và các phép biến đổi đại số . Khi đó tôi nghĩ trong đầu: mình phải đi trước “bọn nó” một bước. Song song đó các môn học bài là các môn ruột của tôi vẫn được tôi cũng cố như lệ thường.

Có công mài sắt có ngày nên kim. Năm lớp 9 tôi cảm thấy mình đã vững môn toán lắm rồi, cái môn mà tôi sợ hãi ngày xưa thì bây giờ là môn mà tôi cảm thấy thú vị. Thế rồi kỳ thi lục cá nguyệt cũng tới, nhưng lòng tôi lại có chút bâng khuâng : năm nay có được xếp ngồi cạnh Hà không nữa đây, nếu thế thì thật là tuyệt vời, tôi sẽ cho Hà thấy bây giờ A đã văn võ song toàn rồi không có điểm yếu nữa đâu. Và tôi cảm thấy hơi có chút nuối tiếc khi không còn có Hà ngồi bên cạnh trong những ngày thi nữa.

Rồi ngày công bố điểm thi cũng đến tôi đứng nhất kỳ thi lục cá nguyệt với môn toán gần như tuyệt đối ở 2 phân đại số và hình học. Bài làm đại số và hình học của tôi hoàn hảo đến mức thầy Đức và thầy Ái không sửa một lỗi gì chỉ ghi số điểm bên cạnh từng câu. Tôi cũng chẳng hiểu sao hai thầy lại cho tôi 19.75 điểm cho mỗi bài làm đại số hay hình học mà không cho tròn 20 điểm. Đây là thắc mắc không dám hỏi của tôi. Bài thi tôi làm hoàn hảo vi tôi làm hai lần. Lần đầu thấy có một con số viết nhầm nên phải sửa lại nên tôi xin thêm tờ giấy làm lại lần thứ hai. Lần này hết chỗ chê luôn mà vẫn còn dư thời gian đến 30 phút . Kể từ đó tôi quyết định nếu lên lớp 10 mình sẽ theo luôn ban B và tôi đã gắn bó thêm với trưòng 3 năm nữa cho đến mùa hè năm 1975.

Ban nhạc trẻ liên trường đầu tiên và có lẽ là cuối cùng

Khi còn bé nhà tôi có máy dĩa để nghe nhạc, ba tôi có mua một dĩa nhạc hòa tấu của nước ngoài với những bản hòa tấu nổi tiếng như Le beau Danube bleu (the blue Danube) tức là bản Dòng sông xanh. Anh tôi lại thích nghe nhạc nứơc ngòai các bản nhạc của the Venture hay Shadow thời đó (thập niên 1960) rất hấp dẫn giới trẻ kể cả một thằng bé con như tôi.

Nhà tôi ai cũng biết chơi guitar mà toàn tự học hay chơi mò nhạc lý chỉ vò vẽ mà thôi nhưng chơi cũng thuộc loại khá. Lên lớp 5 tôi cũng lò mò cầm cây guitar của anh tôi và mò mẫn những nốt đầu tiến. Anh em nhà tôi thì mạnh ai nấy học tự mò lấy chứ chẳng ai bày vẽ cho ai, tuy nhiên tôi nhìn các anh tôi hay bạn bè của họ chơi thì tôi cũng mò lại dễ hơn và ngoài ra tôi cũng còn chịu khó kiếm sách nhạc lý để biết thêm note hay hợp âm. Anh kế tôi là Quả đàn thì rất có khiếu, tôi nói có khiếu vì Quả mò rất nhanh và chính xác khi nghe một bản nhạc nào đó và thuộc. Tôi thì mò chậm hơn, nhưng bù lại tôi có cái “đầu “ hơn. Bởi thường thì sau khi mò xong thì tôi dễ tìm ra hợp âm trong khi Q rất yếu cái khâu này. Cũng nhờ cái “đầu’ mà tôi còn biết chơi guitar bass sau nhiều lần nhìn và nghe người ta đàn trong khi cái này thì Q chịu bí Năm lớp 10 Q có tham gia ban văn nghệ nhà trường với vai trò chơi guitar, tính tôi vốn nhút nhát nên ban đầu tôi định không tham dự Tuy nhiên tôi nghĩ nếu để Q chơi một mình mà không có tôi cố vấn thì rất dễ bị phô, bởi Q đàn thường ngẫu hứng là chính mà không để ý đến nhịp phách gì cả nên để hổ trợ cho Q. tôi cũng tham gia vào ban văn nghệ nhà trường.

Vào mùa hè năm học lớp 10 tôi có ý định thành lập một ban nhạc trẻ để chơi những bản nhạc mà mình yêu thích, tôi đem ý kiến này ra bàn với Q dĩ nhiên là được OK ngay. Thông qua Trần Văn Dân một cựư học sinh PTG nhưng đang học ở Bồ Đề, Dân cũng chơi guitar rất khá, chúng tôi kết nạp Khôi làm chanter và Hân để đánh trống. Hân và Khôi là học sinh trường Phan Chu Trinh. Đồ nghề ampli và đàn thì do anh em tôi góp vào với Tân một học sinh trường Bồ đề. Còn bộ trống là của Hân. Chúng tôi bắt tay vào tập mỗi cuối tuần vào ngày chiều thứ bảy hay ngày chủ nhật.

Rồi đến giáp Tết năm 1974, như đã dự định nhà trường tổ chức buổi văn nghệ cuối năm theo lệ thường và chúng tôi được thầy Dũng kêu vào giúp vui. Sau khi bàn tính ban nhạc liên trường chúng tôi quyết định chơi 4 bài: Les Amour Qui Passes, Knock Three Times, Who’ll Stop the Rain và Yoco Mova. Đặc biệt bài Yoco mova đựoc Q solo ngẫu hứng rất hay và bốc y như Carlos Santana. Ngày hôm sau vào lớp mấy bạn học cùng lớp khen ngợi hêt lời. Sau đó lên lớp 12 do ý thức việc thi cử là khó khăn nên tôi xin rút để lo việc học. Tôi rút lui thì ban nhạc cũng tan rã vì thường tôi là người lo hòa âm, “chế biến bass”, và cả lo phần nghe để góp ý cho Hân trong cách đánh trống.

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 hoàn cảnh xã hội không cho phép tiếp tục việc học, giã từ đời học sinh, mỗi người một số phận. Q và tôi đi làm công nhân, con đường duy nhất của chúng tôi hồi đó, Khôi theo gia đình đi kinh tế mới ở Đắc Lắc, Hân trở thành nhà báo. Đã bao tháng ngày trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ đêm diễn đó với cây đàn bass hiệu Gibson nặng trịch trên đôi vai gầy của tôi, bóng dáng thầy Đức hí húi sau cánh gà điều chỉnh đèn màu….

Đời công nhân lao nhọc, tôi đã từng không chơi đàn trong nhiều năm, bao lần tưởng không còn cầm nổi cây đàn nữa, nhưng rồi tôi cũng không ngờ có ngày mình lại luyện tập trở lại và còn thu được một số bài để tặng bạn bè và gửi tặng thầy Dũng vài CD

 Panliuan
12 B - niên khóa 1974-1975

Nghe Nhạc Độc Tấu Guitar Solo - Panliuan

- Những Bài trích từ Đặc San PTGDN 2008 - "Trường Cũ Dáng Xưa" -
(xin bấm vào)