Ðêm đại hội trường kỳ thứ tư hè năm 2008 tại miền nam Cali trong khu vực little Sài-Gòn, một nhóm nữ sinh PTG tuổi đời xấp xỉ vừa tròn 5 bó đã trình diễn màn “Hoa Hậu Áo Dài” dưới bàn tay điều khiển của nhà đạo diễn điêu luyện Trần Huyền Linh. Tiếp theo đó nhóm quậy IBM trình diễn bài “Qua cầu gió bay” cũng do Huyền Linh chế biến đã được quý vị khán giả vỗ tay nồng nhiệt. Ra về cao hứng nữ đạo diễn này đã tuyên bố với chúng tôi, “Đại hội sang năm mình sẽ đóng một hài kịch cho khán giả cười bể bụng chết luôn, nghe tụi bây?” Có lẽ vi` yêu truờng yêu bạn và nhất là thương cái con nhỏ xí xọn Huyền Linh đã bỏ công sức biết bao cho tờ đặc san PTG và đêm văn nghệ truờng nên chúng tôi đứa nào cũng nhắm mắt gật đầu nhận lời như là tuân theo một chỉ thị cấp trên mà lòng hoang mang tơi bời hoa lá.
Kim Liên, biệt danh B52, “ Từ thuở mẹ đẻ đến chừ gần xuống lỗ tao có bao chừ đóng kịch đâu mi, mà mi biểu tao đóng!”
Chị Kim Hạnh, phu nhân của giáo sư Võ Anh Dũng, là bạn học cùng lớp với chúng tôi, “ Lên run qúa là tao quên hết đó. Bễ dĩa là quê lắm mi ơi!”
Huyền Linh, “ Dễ lắm! Kịch ngắn thôi mà, mỗi đứa chỉ nói một vài câu, dễ ợt mà mi. Kỳ này tao sẽ email cho tụi bay sớm rồi mình tập. Chỉ cần tụi bây thuộc bài thôi.”
Rồi như thuờng lệ cái miệng hắn liến thoắng theo tốc độ ánh sáng, “Bảo đảm thiên hạ sẽ cười, không cười là không lấy tiền .. Tao đã làm ở bên Houston rồi, bà con cười qúa xá mi ơi. Nhiều nguời còn khen hay hơn ban kịch Thúy Nga….
“Ừ, thì mi cứ viết rồi gởi cho tụi tao xem.”
Hôm sau chúng tôi chia tay tạm biệt, ai về nhà nấy hứa hẹn sẽ email và gặp lại hè sang năm.
Mấy tháng kế tiếp chúng tôi thường xuyên email cho nhau nhưng không ai dám nhắc lại cái đề nghị đóng kịch của Linh. Tận đáy lòng, tôi muốn hắn quên đi hay đổi ý cho tụi tui thoát nợ. Nhưng không, trí tuệ hắn còn minh mẫn lắm! Tháng Ba 2009, Linh phone cho tôi nhắc nhở,
“Khi nào tờ đặc san lên khuôn, tao có thì giờ viết vở hài kịch cho tụi bay xem, rồi cho tao ý kiến, sau đó mình sẽ tập dược trên phone và học thuộc lòng.”
Qủa thật đến đầu tháng 5 Linh gởi bản hài kịch “Hoa Hậu Các Chợ” cho chúng tôi. Sau khi xem xong bản thảo tất cả chúng tôi đều không dám hó hé lên tiếng, đứa nọ đùn cho đứa kia trả lời Linh trước. Đợi lâu qúa sốt ruột, Linh lại hối thúc thêm “Tụi bây có muốn đóng không mà sao tao không thấy đứa nào có ý kiến ý ruồi chi hết!”
Bất đắc dĩ tôi trả lời Linh câu giờ, “ Tao đang bận lắm mi, giữa tháng Sáu tao mới hết dạy. Nhưng tao xin phép thay đổi một vài chỗ đuợc không?.” Linh bằng lòng.
Biết không thể trốn đi đâu đuợc, sau khi niên học chấm dứt tôi đã âm thầm liên lạc với anh Nguyễn Ngọc Điệp một nhà thơ, nhà văn, và cũng là nhà nhạc sĩ quậy có tiếng của quán ăn PTG, xin một số câu đố tếu của anh. Anh thật dễ thương, gởi cho tôi ngay môt cái list dài, mà có những câu tếu do tự anh sáng tác. Nhờ anh , tôi có thêm niềm tin và không bao lâu tôi đã sữa xong cái phần “Hoa Hậu Chợ Mới” của mình và gởi cho các bạn.
Hè 2009, đại hội PTG được tổ chức tại San Jose, thung lũng hoa vàng, miền Bắc California.
Tối thứ Sáu các anh chị trong ban văn nghệ truờng hẹn nhau tập trung tại nhà của Lữ Kim Liên để tập dược cho đêm đại hội. Sự hiện diện đông đủ của mọi nguời đã khiến cho ông bà chủ nhà càng bận rộn. Kim Liên vừa nấu nướng mời khách bữa cơm tối , ôi thôi là đủ thứ món! Vừa trả lời điện thoại với khách hàng , vừa lo chuẫn bị ẩm thực cho cuộc picnic sáng hôm sau. Anh Nghề, chồng của Liên cũng chạy tới chạy lui lăn xăn lo đủ mọi việc không tên. Hễ ai réo tên anh là có anh xuất hiện. Chúng tôi rất cảm kích trước tấm lòng hiếu khách của vợ chồng Liên, đồng thời rất áy náy trước sự lu bu của hai bạn nên không ngần ngại xắn tay áo, lăn dzô bếp, mỗi đứa một tay phụ Liên nấu nướng, dọn dẹp cho xong trước khi mình tập dược ca hát cho buổi trình diễn hôm sau.
Võ Đình Huy, một trong hai web masters của trường, tuổi nhỏ tài cao, thêm lòng sốt sắng, nhanh nhẹn trong mọi công việc, đặc biệt là luôn làm hài lòng các chị trong các công tác đuợc giao phó nên đã đuợc chúng tôi yêu mến và tin cậy. Lợi dụng lòng tốt và thiện chí của Huy, Huyền Linh đã khôn khéo xếp đặt đưa Huy vào tròng.
“Chị muốn nhờ Huy một chuyện mà chị không biết Huy có tình nguyện giúp chị không?”
“Dạ, chị cứ nói, em sẵn sàng giúp chị.” Huy đã không ngần ngại.
“Trong đêm đại hội, các chị có trình diễn vỡ tuồng “Hoa Hậu Các Chợ”. Gồm có hoa hậu chợ Mới, chợ Hàn, chợ Đống Đa, và chợ Cồn. Chị cần em lên trao vương miện cho hoa hậu đuợc trúng giải, em có chịu không?”
Huy, “Chỉ có trao vương miện thôi hả chị ?”
Linh “ Ừ, chỉ có lên trao vương miện thôi, dễ lắm! Không cần phải nói năng chi hết.”
Huy vồn vã “Oh, như vậy thì em làm đuợc, các chị đừng có lo! Dạ em sẽ giúp các chị.”
Linh hớn hở, “ Hứa đấy nhé, không đuợc rút lui trong giờ phút cuối đó nhe.”
Sau khi ban văn nghệ tập xong bài hợp ca “Đường Cũ Ta Về” do thầy Võ Anh Dũng sáng tác thì trời cũng vừa mờ mờ tối. Chúng tôi tạm ngưng các công việc bếp núc và kéo nhau lên lầu vào phòng ngủ của Kim Liên để tập, theo sau là Võ Đình Huy.
Đợi chúng tôi vào hết trong phòng Linh đóng chặt cửa và đưa chúng tôi một bao lớn, “Đây là đồ hóa trang của mấy nàng, mặc vô coi có đuợc không?” trong khi đó Linh đã đẩy Huy vào góc tường không lối thoát, “Bây giờ chị hỏi em một lần chót, em có còn muốn giúp chị không?”
Huy vẫn ngây thơ chưa thấu rõ tâm địa của bà chị ma giáo,” Dạ em sẵn sàng giúp các chị.”
“Hứa rồi là phải giữ lời đó nghe em! Được rồi, bây chừ… em hãy cởi hết áo ra.”
Huy bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn ,” Tại sao lại cởi hết áo, chị?”
Anh chàng còn đang chần chừ thì đã bị Linh xông tới kéo cái áo hắn lên, vừa kéo nàng vừa đe dọa, “Chừ là không đuợc rút lui nữa.…Ơ mà tụi bay ơi, coi cái vú của hắn bự chưa?”
Cả bọn tôi đều quay lại, cười ầm… thấy Linh đang kéo áo Huy lên mà Huy thì đỏ mặt, dị qua’! hắn lại kéo xuống. Huyền Linh lại kéo lên, hắn lại kéo xuống cứ thế mà chúng tôi cười đau cả bụng tới xương sống.
Thiếu Lan vừa cười vừa ôm bụng hỏi, “ Mi làm chi hắn rứa mi?”
Cửa thì đã khép kín mà phe con gái lại đông qúa, chỉ có mình Huy là con trai, còn bị Huyền Linh dồn vô góc tường, hắn biết là không cách chi cự lại với mấy bà chị yêu quái, dở khóc dở cuời, lắc đầu, hắn chịu trận “ Dạ… dạ để em cởi ra cho các chị.”
Chờ cho Huy cởi áo xong, Linh lại lôi trong bao ra một bộ đồ và ra lệnh,“ Mặc cái váy này vào!”
Huy ấm úng “ …Em mặc váy?”
Linh dơ cái váy lên cao cho mọi người chiêm ngưỡng, “ Tao thức đêm thức hôm để may cái váy này đó tụi bay! Thấy đuợc không?”
Chúng tôi cười to hơn, “ Sao mi lại bắt hắn mặc váy?”
Tròng cái váy qua đầu Huy , Linh hỏi, “Mà tụi bay có công nhận cái vú hắn bự thiệt đấy hỉ?”
Chúng tôi lại ré lên cười, không cách chi nín đuợc. Nhìn cái váy Huy mặc màu vàng, dài tới chân, có sợi dây ngang ngực cột cho khỏi tuột.
“Rứa em có phải cởi quần ra không chị?” Câu hỏi vô tình của Huy càng làm chúng tôi bò lăn bò càng ra cuời. Đứa thì lăn ra giường, đứa thì ngã xuống sàn, Huyền Linh vừa cười vừa hỏi ý kiến ,
“Tụi bay nghĩ sao? Có bắt hắn cởi quần ra không?” Và chưa ai kịp lên tiếng, Linh đã tiếp lời,
“Thôi tha cho hắn đi, bắt hắn cởi quần, vợ hắn lại không cho hắn chơi nữa thì chết!
Chị Kim Hạnh ôm bụng kêu đau,“ Trời ơi, hắn là em tao, mi làm chi hành hạ hắn rứa mi!”
Huyền Linh với giọng Huế đặc xịt, “Tao đâu có hành hạ hắn mi. Hắn tình nguyện làm mà mi nói cái chi rứa!”
Huy cười đau khổ, “ Hồi chị hỏi em, chị đâu có nói là em phải cởi áo và mặc váy.”
Huyền Linh chanh chua, “Ngu chi mà nói! Chị nói ra là em sẽ từ chối ngay, chị bắt em phải hứa, thề thốt, như rứa mới chắc ăn .“
Xong màn mặc váy, Linh lại lôi ra một cái banner bằng vải có chữ ”Hoa Hậu Đô Vật”, choàng qua vai Huy xuống duới bụng như mấy cô Miss America, và đội cho Huy một cái vòng hoa giả trên đầu làm vương miện.
“Tụi bay nhìn có thấy hắn giống “Hoa Hậu Đô Vật” không? ” Linh hỏi,
Kim Liên nhanh nhẹn phát biểu ý kiến “ Hắn mặc cái váy màu vàng, đội cái dzế, mà đầu hắn lại cạo trọc lóc không có sợi tóc nào, sao tao thấy hắn giống ông sư qúa mi!”
Thế là bọn tôi lại rống lên cuời nữa, “ Ừ! Trông hắn giống ông sư thiệt mi nợ.”
Đêm đại hội được khai mạc bằng hai bài quốc ca của hai nước Việt và Mỹ, tiếp theo là giáo sư Võ Anh Dũng có lời chào hân hoan đón mừng qúy khách thập phương, giới thiệu và cám ơn các nhân vật trong ban tổ chức, website, báo chí , đã bỏ rất nhiều tâm huyết, công sức, thì giờ, và trái tim cho trường trong những năm vừa qua và cho cuộc họp mặt này. Sau đó là bài diễn văn của chị hội truởng Trần Áì Cầm, anh Buì Văn Quang, truởng ban tổ chức của San Jose có vài lời tâm sự với khán gỉa và cám ơn đến các anh chị trong ban tổ chức. Phần tặng qùa cho các giáo sư hiện diện. Mỗi vị đã đuợc chị Aí Cầm trao tặng một bức hình chụp lưu niệm, với sự có mặt của tất cả các học sinh PTG và thân nhân trong buổi picnic sáng nay. Xong phần nghi lễ là đến phần văn nghệ. Lần lượt nhóm IBM chúng tôi cùng với ban văn nghệ trường đồng ca bản “Đường Cũ Ta Về”, và hoạt cảnh múa quạt “Trường Xưa” do Huyền Linh và anh Nguyễn Ngọc Điệp điều khiển. Cầm tờ chương trình văn nghệ trong tay Huyền Linh dặn dò, “ Anh Hiệp hát xong là đến phiên mình, các nàng ăn uống lè lẹ lên rồi chuẩn bị thay quần aó.”
Tôi vội vàng gắp vài miếng ăn vào miệng , vừa nhai vừa ôn lại bài. Chị Kim Hạnh ngồi kế bên cũng nôn nao, ăn uống không trôi. Tôi phải dụ khị chị mãi, chị mới nuốt được một miếng. Ngồi chưa được bao lâu thì Huyền Linh ra hiệu, chúng tôi lũ lượt kéo nhau vào phòng thay áo.
Ở nhà hàng chỉ có một phòng thay áo, đâu có vụ phòng riêng cho nam và nữ. Căn phòng nhỏ xíu chật chội thở cũng không ra hơi , mà nào là Liên, Hạnh, Linh, Lan , và Hương. Chúng tôi đang hì hục chưa kịp phô trương cái tác phẩm trời phú của mình thì bỗng Huy ló đầu vào. Giật mình, Huyền Linh la ơi ới, “ Chưa, chưa tới phiên em, các chị thay áo trước !” Huy đành thụt đầu ra.
“ Cái thằng qủy, tao đã dặn còn hai bài nữa hắn mới được vô, mà mắc cái chi hắn nôn nóng rứa!” Huyền Linh phân trần.
Thiếu Lan, “ Mấy thuở mà hắn được nhìn mấy bà chị sexy tập thể mi.”
Kim Liên hic hic, “ Hắn mà nhìn bọn mình là mắt hắn sẽ lòi con ngươi ra đó tụi bay.”
Chúng tôi vừa thay áo vừa giỡn vừa cười khúc khích nên mọi sự có phần chậm trễ, “ Mi coi cái của con Hương kìa, răng năm ni hắn to rứa mi , năm ngoái có mô mà to như rứa. Bộ mi bơm ngực hả Hương?”
Hương cười ha há a dua, ” Ừa`, bao nhiêu tiền đi làm năm ngoái là dzô đó, đó mi! Đừng có đụng mạnh mà hắn nổ ra đó!”
Chị Hạnh lấy ngón tay chọc chọc vào thí nghiệm, “Không, của thiệt đó mi!”
Đang đùa giỡn thì có tiếng gõ cửa, và Huy lại léo nhéo, ” Các chị xong chưa?”
Huyền Linh mở cửa kéo tay Huy vào, có tiếng la “ Ậy, ậy….tao chưa xong mà mi!”
“Thôi kệ cho hắn vào, bắt hắn đứng xoay mặt vô tường, nhắm mắt lại. “
Quay qua Huy, Linh nói tiếp,” Nhìn các chị là con ngươi em nổ ra đo’!”
Huy ngoan ngoãn nghe lời, đứng úp mặt vô tường, hai tay bịt chặt hai mắt không một kẻ hở, “Dạ, em không dám nhìn đâu!” Câu nói ngoan ngoãn của Huy làm chúng tôi bật cười và càng thấy thương Huy hơn. Ngoài đời, hắn cũng giữ chức vụ manager chứ có ít đâu mà đương đầu với mấy gái sồn PTG này, hắn chỉ như con nai vàng ngơ ngác.
Chúng tôi đã hóa trang xong, đến lượt Huy. Vì muốn dành sự ngạc nhiên cho khán gỉa nên chúng tôi đồng ý ở lại trong phòng cho đến khi ra trình diễn. Lần này bao nhiêu con mắt cú vọ của mấy bà chị hướng trên bộ ngực trần của Huy đùa cợt.
Chị Hạnh an ủi, “ Thôi kệ, em mình mà, mình nhìn hắn cũng được! Hi` hi` hi`….”
Chúng tôi, đứa thì xúm vào sửa soạn sắc đẹp cho Huy, đứa thì lo ôn lại bài lần chót trước khi ra sân khấu, bỗng cánh cửa bật mở. Chị Aí Cầm ở đâu ló đầu vào chợt la hoảng , “Trời đất! Có thằng qủy mô trong đó rứa bay.” Rồi chị rút đầu ra đóng rầm cửa , nói cười léo nhéo bên ngoài, “ Có một thằng mà cả đống đứa con gái, không biết tụi hắn mần cái chi trong nớ.”
Tôi cười nhìn Linh, “ Hey Linh, mấy bà đó muốn thay áo, sắp đến phiên mấy bả rồi!”
“Thôi kệ cho mấy bã vô chung luôn hỉ, chứ mình ra đâu có ra được, bại lộ hết.”
Chúng tôi gật đầu đồng ý. Huyền Linh mở cửa kéo tay chị Áí Cầm vào, có Thanh Nhạn theo sau.
Nhận ra Huy, và nhìn thấy tụi tôi đã mặc đồ hóa trang, chị Aí Cầm cũng không thể nén lòng, chị cười sằng sặc, “ Ủa, thằng Huy cũng là hoa hậu hả?”
“Dạ hắn là Hoa Hậu Đô Vật đó chị, hắn sẽ lên trao giải thưởng cho hoa hậu được trúng giải.” Huyền Linh giải thích, tay trao Huy một phong bì và dặn dò…
Chị Áí Cầm quay nhìn chúng tôi, ra lệnh, “ Tụi bay xong rồi, đi ra cho bọn tau thay đồ.”
Kim Hạnh phân trần, “Ra đau có được chị, ra là bại lộ hết!”
Chị lại nhe răng cười, “ Chứ có thằng đó đứng đó sao bọn tau cởi áo?”
“ Chị đừng lo! Mình bắt hắn đứng quay vô tường nhắm mắt lại, không được ngó . Các chị cứ sexy tự nhiên, hồi nãy bọn em cũng bắt hắn làm như rứa.”
Thấy không còn cách nào khác chị Aí Cầm, Thanh Nhạn đành cởi áo, và Huy một lần nữa tự động bịt mắt đứng quay mặt vô tường.
Thanh Nhạn, “ Thôi được rồi, đừng ngó nhe em, nhìn các chị là mắt em tóe lửa đó!”
Chị Aí Cầm, “ Bữa ni hắn hên thiệt tụi bay hỉ ? Có một mình hắn mà được biết bao cô tình nguyện khỏa thân.”
Kim Liên, “ Tối nay về là hắn xụi lơ, vợ hắn hỏi “Của đâu mất rồi?”, thì hắn nói, đã bị mấy bà AI BÊ EM mần sạch hết rồi!”
Thế là chúng tôi lại được thêm một trận cười te tua.
Mà có lẽ vậy… khi cô MC Thiếu Lan yêu cầu “ Hoa Hậu Đô Vật” trao phong bì có kết qủa của ban giám khảo, thì chẳng thấy phong bì đâu, chàng đã quên không cầm theo, “của” chàng đã mất mà “hồn” chàng cũng mất theo. Chị MC phải xin lỗi khán giả cho Huy trở vào lấy.
Xuống sân khấu, đang trên đường về chỗ ngồi, có một chị đã chận hỏi Linh, “ Sao các cô lại bắt ông sư lên làm hoa hậu. Thật tội chết đó!”
Linh lắc đầu, chắp tay nam mô “Mô Phật, tụi em đâu dám bắt sư làm hoa hậu, chị! Sư tình nguyện đó! Chị đừng lo, sư ni cao tay lắm, một mình sư mà cự lại với năm cô hoa hậu, mà chị thấy sức khỏe và da dẻ sư vẫn còn dồi dào sung sức… ”
Tôi hy vọng vở hài kịch “Hoa Hậu Các Chợ” đã không làm qúy vị thất vọng. Riêng đôi với nhóm IBM 73-74 đã để lại cho chúng tôi thật nhiều kỷ niệm, nhiều trận cười đau bụng, tuốt tới xương sống, trào cả nước mắt. Đêm ấy chúng tôi thật sự được sống lại trong niềm hạnh phúc của lứa tuổi học trò, chỉ có thầy và bạn với những tiếng nói cười, mi tao rộn rã. Đáng qúy và thật không ngờ, chúng tôi vẫn còn là những cô bé của thời trung học cũ, hồn nhiên vô tư nhưng vô số tội, miệng mồm tía lia kể chuyện tiếu lâm, chọc phá từ trẻ già lớn bé, đến thầy cũng không tha.
Chị Aí Cầm: “ Thầy Dũng mà biết thằng Huy ở trong phòng môt mình với lũ con gái đang sexy thì đâu được đến phiên hắn, thầy đã dành, để cho tao làm. “
Chị Hoàng Vân ngồi bên cạnh họa theo: “ Sang năm thầy sẽ năn nỉ Huy , thôi để cho anh làm, muốn bao nhiêu anh cũng chịu hết.”
Rồi một chị khác, “ Năn nỉ, trả tiền mà Huy vẫn chưa chịu thì thầy dọa , tao là huynh trưởng, tao có quyền chọn trước!”
Cứ như thế mà chuỗi cười này tiếp nối đến chuỗi cười khác tưởng như là bất tận…
Để kết thúc đêm văn nghệ, nhóm ba mèo đen cùng các bạn IBM, và ban văn nghệ trường đã trình diễn một bản nhạc twist chúc mừng sinh nhật Thiếu Lan, cô bạn với trái tim vàng đã tình nguyện dâng hiến tài năng mình cho website trường suốt thập niên qua. Trong lúc chúng tôi đang giật gân trong bài “ 90 Năm Cuộc Đời`”, bỗng có một tiên ông hiện ra, tóc bạc trắng xóa, không biết tuổi thọ cụ được bao nhiêu mà gân cốt cụ còn rất dẻo dai. Đứng dưới khán đài, cụ cứ giật chân Thanh Nhạn đòi nàng đưa microphone cho cụ hát với. Thanh Nhan sợ cái quần mình rớt đành phải nhường cái mike của nàng. Cụ vừa hát vừa twist trông còn giật hơn đám sồn chúng tôi. Nhìn cụ vui mà lòng thầm ước đến tuổi 90, gân cốt chúng tôi vẫn còn được dẻo dai như cụ.
Hứng chí, chúng tôi đã chơi liên khúc từ "90 Năm Cuộc Đời" sang bài "Let's twist again!" rồi trở lại "90 Năm Cuộc Đời" , như để cố níu kéo những giây phút vui nhộn cuối cùng trước khi tan tiệc.
Và rồi hiện tại đã thức tỉnh chúng tôi sau một giấc mộng đẹp … Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Những cái hôn nồng nàn trao nhau trên má, trên mái tóc ngã hai ba màu, những bàn tay xiết chặt, những vòng ôm thân aí bịn rịn chưa muốn rời, những tiếng thì thầm chúc nhau thượng lộ bình an mà nước mắt rưng rưng. Chúng tôi chia tay trong lưu luyến, cố níu kéo thời gian … đã nói lời tạm biệt với nhau từ trong nhà bếp, ra đến phòng khách, ngoài cửa, ngoài ngõ, ngay cả vào trong xe, và những cái ngoái cổ, hôn bóng hôn gió vội vàng sau khi xe chuyển bánh. Riêng người ở lại nhìn theo bóng xe , bỗng thấy hồn mình trơ vơ, hoang vắng, tiếc nuối như vừa đánh mất đi một bảo vật.
Nếu “Cười là liều thuốc bổ”, sống và trẻ lâu, thì suốt trong hai ngày đại hội vừa qua chúng tôi đã được uống không biết bao là liều thuốc bổ. Chắc chắn là phải overdose !!!. Vâng, những liều thuốc thần tiên này sẽ tăng cường năng lực giúp cho chúng tôi tạm quên đi những sầu muộn trong cuộc sống, giữ cho tim và nhan sắc chúng tôi tươi trẻ mãi, thêm niềm khao khát quậy với nhau trong đại hội tới.
Cám ơn tất cả những chân tình của các thầy cô, các bạn đã dành cho nhau. Đặc biệt là vợ chồng Lữ Kim Liên đã anh dũng chứa một đám quậy chúng tôi trong nhà cho ăn, cho ngủ và cho phá trong hai ngày đại hội. Những tấm chân tình qúy gía này làm sao một sớm một chiều dễ quên được, phải không các bạn? Và mong, mong sẽ gặp lại tất cả...tất cả vào đại hội thứ Sáu kỳ tới ở Nam Cali lắm thay!
Phạm Thanh Hương.