Bên Kia Bờ Thoáng Nhớ

- Quách Y Lành -

Đã hai giờ chiều, ngọn nắng nghiên xuống một góc sân, nơi tàng cây khế đong đưa nặng trĩu những trái và trái mộng nước. Mấy cây liễu cũng buồn hơn, rũ rượi dưới cơn nắng héo. Chỉ có hàng tre cao ngắt nghẽo, lá xanh vẫn rì rào trong gió, tỏa bóng che mát mấy mụt măng non. Tết đã qua. Cơn nắng cũng lười biếng hẳn, không nóng như những ngày trước tết. Buổi trưa ăn cơm bên nhà chị Hội, ngồi nghe mấy người bạn tụ họp trong mấy ngày tết kể chuyện tào lao, cả bọn khúc khích cười miết không ngừng, Gấm ngáp dài ngáp ngắn, cười theo bạn trong lúc cơn buồn ngủ khiến cho nàng muốn gục đầu nằm dài xuống bên cạnh bàn. Chị Hội nhìn vẻ mặt Gấm, chị cười khoe hai hàm răng trắng đều đặn:

- Thôi buông tha cho Gấm về nhà ngủ cho lại sức, kẻo mấy bữa ni thức trắng nghe tụi mình kể chuyện tầm phào.

Hằng khuơ tay, không đồng ý với chị Hội:
- Kệ hắn chơ. Lâu lâu mới có dịp họp mặt như ri để ngồi kể mấy chuyện xưa cho vui. Có về nhà giờ ni hắn cũng ngủ. Cái con đoản hậu lúc mô cũng như rứa. Hễ thấy mặt hắn làm như không ngủ lâu ngày, người cứ rủ xuống như rặng liễu.


- Ê, Nhị ơi! Mau mau ra vườn hái trái chanh nhỏ vô mắt hắn, cho hắn sáng mắt tỉnh ngủ, còn phần tui vô lấy chiếc chiếu ra đây trải dài tụi mình ngồi đánh tứ sắc cho vui. Mới có mùng bốn tết, hột dưa cắn chưa hết, mứt gừng ăn vẫn cón nhai chóp chép trên miệng, vẫn còn tết. Ăn chơi hai ba ngày nữa cho đả, rồi lại đi cày tiếp. Để hắn về nhà, mình mất đi một tay làm răng đánh.

Gấm mơ màng trong cơn ngủ, nhưng vẫn nghe được giọng Hằng lải nhải không dứt. Chị Hội nhìn Gấm, chị lắc đầu:
- Kêu Nhị ra nữa là đủ tay. Gấm có biết xòe bài như tụi mình mô mà bắt Gấm ngồi đây.

Mị cười, tay cầm trái ổi vừa mới hái ngoài vườn vào chấm muối ớt, miệng  lưỡi thít tha:
- Ừ, cái con ni hắn sống như bà ma-sơ, chi mô cũng không biết. Mai mốt cho hắn gặp thằng dôn đánh bạc, về bày cho hắn mới được.

Nhờ chị Hội nói tha cho Gấm, vã lại đám bạn bu quanh sòng bài trên vạt chiếu xòe bài tứ sắc nên giờ nầy Gấm mới trở về nhà được, chứ không có lẽ đến khuya họ mới tha cho Gấm. Trên đoạn đường từ nhà chị Hội về lại nhà nàng, mới mùng bốn chợ búa chưa đông, đường sá cũng vơi ít người qua lại, thỉnh thoảng một vài cậu thanh niên chạy xe gắn máy bóp còi nghịch ngợm nhìn nàng. Gấm cảm thấy mình bị rơi trong nỗi cô đơn lạ lùng.

Về đến nhà, mở cửa tiện tay bật điện thoại bên cạnh. Tiếng máy rè rè quay lại những lời nhắn chúc tết của mấy người bạn cùng sở làm. Gấm chẳng buồn xóa. Nàng lẳng lặng bỏ vào phòng thay áo quần.

Nhìn ra sau vườn, vòm cúc nở rộ những đóa hoa vàng hoe nằm khoe mình trong nắng. Cầm con dao nhỏ trong tay, bước ra vườn, Gấm định bụng cắt vài đóa hoa chưng trong chiếc độc bình Ngân mua từ bên kia đem về tặng nàng. Gió xuân thoáng vờn qua, chiếc áo lụa trắng cánh tay trễ xuống thấp bên vai, lộ bờ ngực trắng hồng khiến Gấm vụt co người lại. Trong phút chốc, Gấm chợt nhớ chiều nay Ngân ghé qua ăn bữa cơm chiều cuối cùng với nàng. Ngày mai Ngân lại phải vào Sài Gòn trở về bên kia.

Hối hả bước vào nhà, sau khi coi lại thức ăn trong bếp, Gấm đã nấu sẵn vài món ăn quen miệng Ngân thích trước đây, đến chiều chỉ hâm nóng lại là đầy đủ cho bữa cơm, khỏi phải nấu nướng thêm nữa. Gấm nhớ Ngân thích nhất món tôm chua do tự tay nàng làm, cũng đã có sẵn trong thẩu chưa đụng tới, Gấm có ý dành cho Ngân. Gấm nghĩ chốc nữa luộc thêm miếng thịt heo, ra sau vườn hái vài trái chuối chát, vài ba trái khế chua, hái thêm trái vả nữa làm một đĩa rau thập cẩm để Ngân ăn kèm theo tôm chua. Món nầy thật đúng như lời ao ước của Ngân mỗi lần hai đứa nói chuyện với nhau trong điện thoại.

Đắn đo một hồi, mặc dù đầu tóc vừa gội chiều hôm qua sau khi đi xi-nê về với Ngân, nhưng trưa nay đi bộ từ nhà chị Hội về, bây giờ mồ hôi đã ươn ướt hai bên tóc mai, Gấm kéo bao bồ kết lựa mấy trái đen nhánh không bị sâu gậm, nàng nhẹ tay bẻ gọn, lấy thêm mấy ngọn lá dứa mới cắt trong vườn bỏ vào một cụm. Ấm nước nóng đun sôi trên bếp, Gấm đổ ụp hết vào thau. Mùi nồng bồ kết, thoang thoảng mùi lá dứa quyện lên, khiến Gấm nhướng người hít mạnh. Thau nước trở thành màu vàng, bong bóng trắng phập phồng xao động theo làn nước nổi lên đầy kín miệng thau.

Nàng vẫn giữ tật gội đầu bằng trái bồ kết, chứ không chiïu gội bằng những loại xà phòng mua trong siêu thị. Mấy người bạn của Gấm vẫn cười nàng về điều này. Hằng bảo thời đại nguyên tử rồi, nhưng không làm sao cho Gấm thay đổi, cứ dùng những thứ cổ lỗ sỉ. Gấm chỉ biết cười, Thật đúng như lời Hằng, Gấm không thể nào quên được mùi thơm nồng nàn dễ chịu từ bồ kết, lá dứa và mùi thơm của quả hạnh trên tóc. Gấm muốn giữ mái tóc đen muồi của mình mãi mãi, chứ không muốn nhuộm vàng nhuộm nâu như mấy người con gái bây giờ. Thôi mặc kệ, ai chê cứ mặc sức, cho dù bị đám bạn chê nhà quê, nàng cũng chịu.

Gội xong, Gấm ngồi hong tóc trong gió. Tấm lưng áo ướt đẫm nước, gió  lạnh thấm vào người khiến cho nàng rùng mình. Mấy hôm nay Gấm suy nghĩ mãi câu nói của Ngân. Ý định rõ rệt, Ngân hỏi Gấm cho biết thêm ý kiến để lúc Ngân trở qua bên đó giải quyết về vấn đề ly dị với Phượng, người vợ Ngân cưới đã mười năm nay. Câu chuyện xảy ra giữa vợ chồng Ngân, như lời Ngân kể cho nàng hay, không yêu mà cưới, để đến bây giờ mặc ai nấy lo, như không ai lệ thuộc vào ai. Kể cả tiền bạc làm ra, hai người cũng giữ riêng chứ không như những cặp vợ chồng khác.

Có lần Gấm hỏi Ngân:
- Tại sao trước đây anh không chịu suy nghĩ cho thật kỹ hẳn cưới.

Ngân buồn buồn nói:
- Thật ra, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại được Gấm, anh cứ ngỡ tình hình khó khăn, không còn ai có thể liên lạc nhau, nên trong lúc một thân một mình, cái tỉnh Ngân ở không bao nhiêu người Việt, đến lúc gặp Phượng, Ngân cưới cho xong.

Sau nầy, chính Phượng cũng thật thà nói rõ ý định của nàng cho Ngân hiểu. Trường hợp Phượng chẳng khác gì Ngân, sợ một thân một mình nơi xứ lạ nên khi Ngân hỏi, Phượng gật đầu không cần suy nghĩ. Cưới nhau mười năm, cả hai đều không có mụn con nào. Ngân không biết Phượng có uống thuốc cai con hay không, nhưng cho đến nay, bụng nàng vẫn bằng phẳng không chút nhấp nhô dưới làn áo.

Gấm hỏi Ngân:
- Vậy anh có trông con không?

Ngân đáp liền một mạch:
- Anh nghĩ đôi lúc không có con dễ tính hơn. Chứ lỡ nếu có, hai đứa không yêu nhau đưa nhau ra tòa rốt cuộc chỉ làm khổ con cái mà thôi.

Lắm lúc nghe Ngân kể, Gấm cũng thông cảm nỗi lòng của Ngân, nhưng đôi lúc nàng cũng cảm thấy lo sợ lắm điều. Hai người đã thành vợ chồng, ăn ở với nhau mười năm nay mặc dù không có con nhưng cũng đủ thời gian để tình cảm nhen nhúm trong tim nhau. Gấm chỉ là người vợ mới đi hỏi chứ chưa cưới, thử hỏi làm sao Ngân không thay đổi tình cảm. Hai năm nay, Ngân đều đặn về thăm nàng, tuy nhiên việc ly dị vẫn còn y nguyên chưa đâu vào đâu. Nếu như lời Ngân nói, cả hai không tìm thấy tình yêu bên nhau trong mười năm trời, sao Ngân không giải quyết ngay, mà phải chờ hai năm nay chuyện vẫn chưa ngã ngũ đâu vào đâu. Lần này về ăn tết cùng gia đình, Ngân tỏ hết nỗi lòng của chàng cho Gấm hay. Ngân quyết định trở về lo thủ tục ly dị. Gấm tự vấn lương tâm, nếu đúng như lời Ngân nói, nàng sẽ không hối hận, nhưng giả như câu nói của Ngân chỉ làm đẹp lòng Gấm, thì mọi chuyện đổ vỡ của vợ chồng Ngân, làm sao Gấm không khỏi ân hận và tội lỗi sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng. Nhưng mỗi lần Ngân về thăm, nàng không khỏi cảm động, hãnh diện vì dù sao đi nữa Ngân vẫn còn yêu nàng như ngày nào. Gần bên Ngân, những nỗi vui như mật ngọt thấm trong đời. Hết những đêm thao thức, những bâng khâng, những mong đợi. Chờ đợi Ngân hơn mười hai năm, sau khi biết chàng đã có vợ, Gấm như kẻ điên khùng. Bên kia bờ đại dương, khoảng cách quá xa xôi, lắm tin đưa về không chính xác, cho nên Gấm nửa tin nửa ngờ. Cho mãi đến khi Ngân trở về xác nhận, Gấm bỡ ngỡ vô cùng. Qua bao đêm suy nghĩ, nàng thông cảm cho Ngân, đâu biết có ngày được gặp gỡ lại nhau. Ý định ly dị vợ, do Ngân nói ra chứ Gấm không liên can gì đến vấn đề này, nhưng hễ nghĩ tới Phượng, nàng có chút gì bức xúc không yên trong lòng, mặc dầu Ngân bảo hôn nhân giữa hai người có những ngăn cẳn không thể sống lâu bên nhau hơn nữa, đã sức mẻ từ lâu rồi chứ không phải thời gian gặp lại Gấm.

Lần này trở về ăn tết, Ngân cho biết sẽ lo thủ tục đâu vào đấy, khoảng tháng tư Ngân trở lại lo chuyện cưới hỏi. Khi nghe Ngân nói như thế, Gấm thấy thỏa thuê hạnh phúc, rõ ràng Ngân đã lựa chọn nàng.

Sáng nay bên nhà chị Hội, Gấm thức giấc sớm trong lúc mấy người bạn đang còn say ngủ, Gấm có hội ý với chị Hội. Chị suy nghĩ một lúc rồi nói với nàng:
- Em có còn hiểu rõ Ngân sau mười hai năm xa cách không?

Câu hỏi của chị Hội, khiến Gấm nhớ lại tình yêu ngày nào, lan nhẹ trong tim nàng. Ngân lúc nào cũng nồng nàn, dịu dàng. Cho mãi đến bây giờ Ngân vẫn không thay đổi. Gấm không do dự:
- Ngân vẫn còn yêu em. Mười hai năm xa Ngân, nay gặp lại nhau, Ngân vẫn thế không thay đổi.

- Hai năm liên tiếp về thăm, em ở bên Ngân được bao nhiêu ngày. Chỉ hơn ba tuần lễ. Gấm liệu có đọc được hết trong thâm tâm Ngân không. Trong thời gian về thăm, Ngân cũng không ở suốt thời gian với em khoảng thời gian nầy. Ngân đi Đà Nẵng, đi Sài Gòn vài ba bữa, không đưa em đi theo, liệu có đúng như lời Ngân nói với em. Cuộc sống giữa hai vợ chồng Ngân có vấn đề, sao hai năm nay sau khi gặp lại em, Ngân không có một quyết định gì nhanh chóng với người vợ hiện tại, mà phải chờ đến lần nầy về thăm mới chịu ngỏ ý ly dị vợ. Theo chị, điều quan trọng nhất em cần phải tìm hiểu Ngân hơn nữa, chứ đừng nghe rồi mang đầy hy vọng, lỡ sau nầy không đúng như lời Ngân, em sẽ ôm khổ vào thân.

Chị Hội lớn hơn Gấm đến ba tuổi, trong lời ăn tiếng nói của chị lúc nào cũng nhẹ nhàng và đứng đắn, cho nên cả đám bạn Gấm, người nào cũng mong hỏi ý kiến của chị khi cần đến.

Gấm đã suy nghĩ như những lời chị Hội, nhưng vì quá yêu Ngân nên đôi khi Gấm tự bênh vực, cố gắng bào chữa cho Ngân, nàng đặt hết niềm tin ở Ngân dường như tuyệt đối. Nàng mong rằng, sẽ không lội ngược dòng định mệnh. Nàng cũng chẳng còn nhỏ nhít gì để đuổi bắt mấy cái chuyện yêu đương, nhưng trong đời người con gái, có ai không khỏi khao khát tìm được hạnh phúc bên người mình yêu. Mặc dù xa nhau hơn mười hai năm, nhưng sau ngày gặp lại, Gấm cảm thấy như quá sung sướng khi ở cạnh Ngân, như một sự ngẫu nhiên của tình yêu, không thể tách rời xa nhau được nữa. Chính vì lời nói của Ngân, đã giúp nàng chống đỡ lấp sự trống trải của những ngày sống xa Ngân.

Sáng nay Gấm nói với chị Hội như một lời khẳng định rằng, nàng không nghĩ Ngân có thể lừa dối chuyện tình cảm của vợ chồng Ngân để nói những điều như thế với nàng. Chị Hội cười buồn:
- Chị cũng mong như thế. Cuộc đời có những tráo trở mà mình không thể nào ngờ được. Nhưng thôi, cứ để cho em từ từ dò hỏi thử xem sao. Mình chỉ suy luận thế thôi, chứ đâu biết thực hư ra sao. Biết đâu Ngân có nỗi khổ tâm gì đang dấu kín.

Suốt một ngày, câu nói của chị Hội ám ảnh mãi trong đầu óc Gấm. Suy nghĩ, rồi tự phân tích từ lời nói của Ngân. Tại sao hai năm rồi, sau ngày gặp lại nhau, Ngân vẫn còn chưa chịu quyết định một cách rõ ràng, hay Phượng không đồng ý lời đề nghị của Ngân. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu làm Gấm không tài nào bình tỉnh ngồi đứng cho được, lòng nàng nôn nao, hồi hộp, nhưng không biết phải làm thế nào. Gấm định bụng sẽ hỏi Ngân chiều nay khi anh đến.                                                 

ª ª ª ª

Thời tiết vào mùa xuân nên cái lạnh se se người. Mái tóc gội xong ngồi hong gió khá lâu, nhưng không được khô hẳn như mọi hôm. Gấm nghe da đầu lành lạnh. Nàng xoắn tóc từng lọn, vấn cao lên đỉnh đầu, kẹp chặt lại. Đứng thật sát người nhìn mình trong tấm gương lớn đặt ở phòng ngủ, Gấm thấy ở nơi đuôi mắt, đã gợn vài dấu chân chim, tuy không rõ lắm. Nét thời gian đã dần dần dừng lại trên khuôn mặt nàng. Đứng sững người, tính nhẩm trên đầu ngón tay, thêm mùa xuân nầy nữa mình đã ba mười sáu rồi. Tất cả đám bạn cùng tuổi, người nào ít nhất cũng có một vài đứa con, duy mỗi mình Gấm vẫn còn lênh đênh, chưa đâu vào đâu. Nỗi buồn tự dưng kéo đến, nàng lặng người ngồi xuống góc giường. Ngoài kia trên những cây mãng cầu lá đâm chồi xanh non, đàn chim bay lượn chào đón nhau kêu lên inh ỏi cả khu vườn. Gấm chua chát nhìn bầy chim, tự dưng thấy thương cho chính thân phận mình.

Ngân đến, bóp còi hai ba lần Gấm mới nghe. Thấy Gấm bước ra, tay Ngân cầm cánh cửa gỗ lắc nhẹ. Cửa mở, Ngân vẫn chưa chịu vào nhà, bàn tay nghịch ngợm níu cành hoa ti-gôn trên đầu xuống thấp. Ngân nghiên người cười trong nắng:
-_Ngày xưa ông Hàn Mạc Tử yêu Mộng Cầm, ông cũng hái cành hoa tặng nàng vào dịp xuân về, nay anh thử bắt chước ông ta hái cành hoa tặng em đầu xuân, mong năm nay em gặt hái nhiều thành công.

Gấm rùng mình bởi câu nói của Ngân, dường như có điều gì bất ổn trong câu nói đầu năm của Ngân. Gấm nhớ trong thơ của TTKH có câu:

... hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi...

Đầu năm vừa gặp Gấm, nhìn vẻ mặt của nàng buồn, Ngân ôm lấy vai nàng, cười:
- Bộ đầu năm gặp em, nói giỡn một câu không được hả Gấm?

Gấm cười buồn:
- Tự dưng đầu năm anh hái hoa ti-gôn tặng, em thấy lo vậy thôi.

Nghe Gấm nói xong, Ngân cúi đầu cười oà từng khúc đứt đoạn:
- Thôi, anh đùa cho vui. Ai dè em tin dị đoan, tin những cái vô duyên cớ không đâu. À! Anh đi Đà Nẵng ra, có gói quà nhỏ cho Gấm.

Nói đoạn, Ngân dựng xe lại bên góc nhà, miệng vẫn còn cười.
Gấm mở vội món quà. Một bức tượng người con gái làm bằng đá Non Nước. Gấm cười buồn cám ơn Ngân. Đầu óc Gấm trùm lấp bởi cành hoa ti-gôn mãi không dứt.
Đứng trong bếp làm cơm chiều cho Ngân. Thỉnh thoảng anh nhìn Gấm cười. Ngân bảo:
- Nhìn em làm bếp, chẳng khác chi người vợ đảm đang. Không biết sau nầy về làm vợ anh, em còn tiếp tục nấu những món anh thích không nữa, hay cũng giống...

Ngân ngừng ngay câu nói, Gấm không quay lại nhưng hiểu được câu nói không trọn vẹn của Ngân.
- Anh định nói hay cũng giống Phượng, vợ anh chứ gì?

Ngân không trả lời, cầm ly nước trà nâng lên miệng. Anh nói lãng:
- Có lẽ tối nay anh ở lại đây, nếu Gấm bằng lòng.

Bữa cơm chiều Gấm ngồi xúc cơm cho Ngân ba lần cả thảy. Ngân bảo chưa từng có bữa cơm nào ngon bằng bữa cơm hôm nay. Anh khen Gấm làm món tôm chua ngon thật ngon. Ngân kể cho nàng nghe, bên đó cũng có mắm, có đủ loại tôm chua, nhưng hàng bên quê nhà đem qua mùi vị không giống như ở đây. Vả lại cũng tùy vào tay người làm nữa. Ngân nịnh khéo. 

Ngân giúp Gấm dọn dẹp bát dĩa, xong anh rót hai ly nước trà nóng mời Gấm. Anh nhón tay lấy thêm mấy miếng mứt gừng để sẵn trong khay đựng mứt, vừa ăn vừa tha thít.

Bất chợt, Ngân ôm chặt bờ vai nàng đặt nụ hôn vào môi. Nụ hôn quen thuộc, khắng khít, như trong ngày hứa hôn Ngân đã hôn nàng vậy. Hơi thở Ngân nồng nàn bên gò má Gấm. Thỏa thuê với hạnh phúc đang có, chợt nhớ đến cành hoa ti-gôn Ngân hái trao nàng, Gấm thảng thốt tiếng kêu nhỏ trong cuống họng.

Nhìn Ngân cười nói vô tư, đã nhiều lần Gấm muốn cất tiếng nói với Ngân những điều thầm kín trong lòng nàng, muốn hỏi Ngân những thắc mắc như lời của chị Hội nói sáng nay, nhưng mỗi lần hễ cứ muốn nói, Gấm lại không đủ can đảm. Nàng lo sợ sự thật, có nhiều điều hoài nghi nơi Ngân, nhưng Gấm vẫn hy vọng những điều tốt đẹp tồn tại mãi. Nhớ lại bức thư nàng đã viết cho Ngân trước khi anh đến, lá thư khiến nước mắt ràng rụa trên mặt không ngưng. Gấm linh cảm chuyện không hay xảy đến. Không biết có còn cơ  hội gặp lại Ngân nữa không. Gấm sẽ đưa cho Ngân trước khi anh lên máy bay.

Suốt buổi tối ngồi bên Ngân, Gấm ít nói hơn. Ngân cũng thôi đề cập chuyện anh và Phượng và dường như Gấm không nghe Ngân hứa hẹn ngày trở lại. Gần hai giờ sáng, Gấm thúc Ngân đi ngủ, anh hỏi nàng:
- Bộ mệt hả?

Gấm làm thinh không trả lời. Ngân ghé người hôn lên mặt nàng. Trong đêm, tiếng ngáy đều của Ngân vang nhẹ ngoài chiếc ghế dài. Nghĩ đến ngày xa Ngân, lòng Gấm quặn đau. Nước mắt ràng rụa, nàng nuốt dài nghẹn ngào.

Sáng, sân bay đã đầy dẫy người đến tiễn đưa. Gấm đứng cạnh Ngân đầu óc hoang mang khó tả. Trước khi bước qua khung cửa vào phòng đợi, Ngân kề miệng muốn hôn nàng, Gấm lảng tránh nụ hôn, bấm mạnh vào tay Ngân. Biết không thể nào hôn được Gấm, anh ôm nàng lại thật gần, hôn lên tóc.
- Anh đi.

Nước mắt Gấm muốn ứa ra. Ngân chỉ nói chừng đó thôi sao, không hứa gì cả sau nụ hôn. Gấm lấy lá thư trong ví nhét vội trong tay Ngân:
- Có chút này cho anh lên máy bay đọc.

Ngân định hỏi Gấm, nhưng nàng đẩy nhẹ sau lưng anh. Gởi theo nụ hôn gió giữa đám đông người. 

Bước chân ra bãi đậu xe, trên nền trời con chim màu xanh ở đâu bay đậu lại trên yên xe nàng. Gấm ngơ ngác nhìn con chim nhỏ, nghĩ đến thân phận mình cảm thấy tủi thân lạ. Trên đường về nhà, đầu óc nàng lao đao, buồn phiền.

Trên máy bay, giờ khởi hành đã đến Ngân chợt nhớ lá thư. Anh mở vội vã trong tay, ngồi thừ người lẫm nhẩm đọc.

Anh,
Trước khi viết thư cho anh, em đã nhiều lần cân nhắc, suy nghĩ chính chắn. Đang ngồi viết cho anh em chạnh nhớ có cô bạn tên Diệu, nói một câu khiến em suy nghĩ hoài mãi. Anh có biết cô ta nói gì không? Em lại vớ vẩn nữa rồi, làm sao anh biết được, phải không anh. Cô ta nói:
- Thà để cho người khác đau khổ, chứ không dại gì để mình phải khổ đau.

Hai năm nay, em sống như một giấc mơ kể từ khi gặp lại anh. Điều làm cho em sung sướng hơn nữa, em gặp lại anh và anh đã cho em cái cảm giác hạnh phúc thật khó tả...cái hạnh phúc em tìm kiếm mãi gần như tuyệt vọng, nhưng rồi anh lại trở về. Anh mang lại niềm hy vọng mà em vẫn cứ ngỡ chỉ trong cơn mơ chứ không phải sự thật. Rồi trong ngày tháng vắng anh, em sống trong mong chờ, nghĩ những ngày vui đang tìm tới. Thời gian xa nhau anh vẫn thế, vẫn nồng nàn như ngày nào. Ước mơ của em, ngày tụi mình thật thụ sống bên nhau. Nhưng điều này làm em lo lắng mỗi ngày, anh vẫn còn sống với Phượng, người vợ anh đã cưới được mười năm nay. Em vẫn băng khoăng tự hỏi, từ ngày anh trở về tìm lại em nói rõ hết nỗi lòng của anh, anh bảo anh và Phượng không hạnh phúc, và cả anh lẫn Phượng đều muốn trả tự do cho nhau. Em tin anh điều đó, rồi cũng tự chính em hỏi thầm lại mình, nếu như vậy sao anh không quyết định sớm cho mãi đến hôm nay, anh mới có ý định làm thủ tục ly dị. Nếu cả hai không muốn sống chung bên nhau nữa, sao anh không quyết định sớm hơn, mà phải đợi mãi hai năm sau. Mỗi lần đón anh về, em thật sự vui mừng nhưng trong sự vui mừng có nhiều điều khiến em lo sợ, tủi thân. Nỗi lo sợ của em, lỡ không may trong một ngày nào đó có người nào quen biết với Phượng kể cho nàng hay, anh nghĩ chuyện này sẽ đi đến đâu. Riêng em, em nghĩ Phượng sẽ không khỏi đau khổ mặc dầu như lời anh đã nói với em hai người thật tình muốn xa nhau. Trên cõi đời này, bất cứ người đàn bà nào cũng ích kỷ, không riêng gì Phượng. Nàng chỉ để anh tự do nhưng phải sau ngày ly dị thôi, nhưng khi còn bên nhau dễ gì Phượng tha thứ, đó là tính nết chung của người đàn bà chứ không riêng gì Phượng. Em đã suy nghĩ kỹ nhiều đêm qua, nên quyết định viết cho anh lá thư này. Em biết trong lòng anh chưa yêu Phượng, nhưng thời gian sống bên nhau, anh không nỡ nhẫn tâm nói rõ những điều đó với nàng. Và biết đâu trong lòng Phượng cũng đã yêu anh nhưng không nói rõ thật lòng cho anh hay. Em chỉ là người vợ mới cầu hôn, còn Phượng mới thật sự là người vợ sống bên anh mười mấy năm nay. Giả như giữa anh và Phượng không có tình yêu, nhưng thời gian sống với nhau đã là cái nghĩa rồi. Nếu anh không thương Phượng, anh đã quyết định xa nhau lâu rồi. Cũng như Phượng, nếu không thương anh, Phượng đã chia tay anh từ lâu, chứ làm gì phải chờ đến mười năm sau mới chịu nói những uẩn khúc trong lòng nhau, phải không anh? Những lời em nói, anh hãy tự hỏi lại lòng mình, có đúng như những điều anh đã suy nghĩ hay không?
Em có linh cảm tình yêu của chúng mình dường như chẳng đi đến đâu, nếu không nói chia tay từ đây. Anh còn nhớ hôm anh hỏi ý kiến em về chuyện ly dị Phượng, em đã không trả lời, em cũng không dám nói tùy anh bởi em không muốn trở thành kẻ phá hoại hôn nhân của anh và Phượng. Chỉ có anh hoặc Phượng mới có thể quyết định trong chuyện này, em chỉ là người ngoại cuộc làm sao trả lời được. Bởi một lẽ khác nữa, em không muốn nghe theo lời Diệu, lương tâm em sẽ không khỏi ăn năn, hối hận những điều mình đã làm.

Cả anh và kể cả em, chúng mình đều lội ngược dòng định mệnh, để cuối cùng đành chịu bó tay….  

Ngân thở dài. Trong lòng phi cơ nhìn ra ngoài bầu trời kia, đêm đen phủ kín. Lòng anh se lại. Trong khoảnh khắc nào đó bên Gấm, như một giấc mơ đẹp, nhưng thật sự Ngân đã tìm ra niềm hạnh phúc, dù là mỏng manh.

Quách Y Lành
(đầu năm Bính Tuất)