Khi tôi còn bé
Mẹ kể tôi nghe,
Mỗi năm Tết đến
Sáng ngày mồng một
Đi thăm bà con,
Ông ngoại tôi dặn:
Con nhớ nằm lòng,
Nhón hai bàn chân
Nḥẹ nhàng khẻ bước
Bằng những ngón chân
Không dùng cả bàn,
ĐẠP ĐẤT người ta.
Khi lớn khôn hơn,
Sáng mồng một Tết,
Đến thăm nhà bạn
Chịu khó đứng chờ,
Ngoài sân gió mát,
Nhìn xuôi, nhìn ngược,
Thiên hạ rong chơi,
Áo sắc đủ màu.
Chờ đến khi nào,
Có người tướng tốt,
Đến ĐẠP ĐẤT nhà
Mới được bạn mời,
Vào nhà uống nước
Chuyện trò ngày xuân
Bây giờ đã gìa
Đất lạ quê người,
Mấy chục năm nay
Sáng mồng một Tết,
Cả nhà tất tả
Đường ai nấy đi
Chiều lại về nhà.
Chân mình thẳng bước
Khỏi phải nhón chân
Đất mình, mình ĐẠP
Không ai giận trách
Nên buồn hay vui?
Thuận Thiên