Dăm
Ngàn Cuộc Lữ
Thái Tú Hạp
em
lớn lên hồn nhiên
trong khu vườn trúc đào
dưới bóng mát hoàng lan
thanh thoát màu hoa sứ trắng
bầy sẻ sớm mai rộn rã mái hiên nhà
nắng vàng thu hiu hắt
trong trí nhớ thực thà
em mở hồn thơ
soi từng mảnh trời chiều yêu dấu
nguyên vẹn tình xưa
trái tim thời dâng hiến
cất dấu từng kỷ niệm ấu thơ
trang sách ước
và bầy chim yến mùa xuân rủ nhau về
hội ngộ
mưa rắc hoa lên thành phố cổ
rêu phong
em vẫn hồn nhiên thánh thiện
như cỏ hoang
như con suối nồng nàn hơi thở
bay thơm chùm hoa thiên lý thơ ngây
con bướm vàng ve vãn nắng mê say
bây giờ thôi đã hết
cánh hạc rong chơi phù ảo ngàn xa
cành trúc đào lả lơi trong gió
hoàng lan thoang thoảng mùi hương
hoa sứ trắng rụng đầy lối ngõ
trong sân chùa tịnh vắng tiêu sơ
giọt lệ lấp lánh rơi trong biển hồ
con sông cạn khô nguồn quạnh quẽ
phím đàn vỡ vụn thanh âm
huyết bầm đau trong trí nhớ
bây giờ
giữa bãi chiều thiên thu tịch mịch
biển nuốt mặt trời đỏ ối thảm thương
ta như người tiền sử
đi tìm dấu cát hoang vu
mùa hạ đã chia ly
não nề sóng bạc
cô liêu vỗ cánh hải âu
vút xa tầm nức nở
mù sương
thịt da lưu đày sông núi
một đời oan nghiệp mang theo
như vầng trăng non treo cổ
trên cành đại thụ khổ đau
bờ đá vọng trầm luân tiền kiếp
mấy thuở cho nhau
đóa mai vàng thệ nguyện
mê mẩn tình si
hân hoan thuở ban đầu chất ngất
định mệnh nào ân nghĩa đến trăm năm
nơi căn nhà lưu xứ
trí nhớ mù lòa
cơn đau lịch sử oán hờn bất tận
tháng ngày tẩm độc tử sinh
con đường sạn đạo hư huyễn
ta chẳng còn chi
mắt nhìn đầy hoài nghi phản trắc
tiếng nói như mũi dao
chia cắt tình nhau rã rời trăm mảnh
ta chỉ còn em
ngực thơm hương phấn nội
tóc lụa giãi mây ngàn
vầng trăng chim phượng diễm kiều bay
đầu non cỏ mộng
giữa cánh đồng mật ngữ hoang sơ
phương đông bếp lửa đợi chờ
tiếng trống đồng gọi nhau tỉnh thức
đất trời bờ cõi uyên nguyên
từ ngàn xưa quan ải
ta nhận ra ta giữa bao lằn ranh lửa đạn
lịch sử sang trang
bao nhiêu lần khổ nạn
trong gương đời đổi dạng nhân sinh
trong ánh mắt thực thà đổi khác
người lữ khách đi về đâu
cô đơn chập chùng sỏi đá
rời bỏ quê hương
đi về phương Tây mặt trời ngả bóng
lòng sầu ngút đau thương
chiều rơi bên bờ vực thẳm