Thành phố buồn

từ khi xa vắng mẹ


- Thái Tú Hạp -


Cả triệu bài thơ hóa thành vô nghĩa
Trước điện tin mẹ vĩnh viễn lìa đời
Hồn như đá kim cương tan thành lệ
Mẹ đi rồi tang trắng cả biển khơi

Trời đêm nay không vì sao lấp lánh
Chuyện thần tiên cất dấu mãi trong lòng
Thuở ấu thơ mẹ ru bằng sữa ngọt
Lời ca dao êm ả giấc trưa nồng

Mẹ dạy con hãy sống đời đạo hạnh
Đừng trao người quà tặng xót xa đau
Đời phù vân sớm chiều nương cõi tạm
Nghĩa gì đâu mãi thù hận dài lâu

Mẹ trầm mặc như sông Thu hiền triết
Con chạy theo hư ảo bạc mái đầu
Phố già nua ngàn năm hoài đứng đợi
Chuyện đất trời - chuyện khói lửa - biển dâu

Thôi hết rồi kỳ quan tuyệt vời nhất
Nơi viễn phương màu nắng cũng hoang sơ
Thành phố buồn từ khi xa vắng mẹ
Trong lòng con hiu hắt cả trời thơ.

How sadden the town has been

since Mom passed away

Ly Nguyen

 

Millions of poems quite became meaningless
Before an e-mail announcing Mom's death
My soul was just like a diamond dissolving in tears
Mom's death turned the whole ocean in mourning white

There was no star aglow in the sky tonight
Fairy tales were perpetually concealed in my heart
Mom's poetry lulled by sweetened-milk of old
By melodious folk songs during deep afternoon-naps

Mom taught me the way to a virtuous life
That never offered any painful gifts to others
Ephemeral existence depends on provisional day and night world
There is no significance at all everlasting  resentfulness at long last

Mom looked taciturn as the good-natured Thu river
I ran after illusions in snowing my hair
The old town has always stood still and awaited
Earth and Heaven, arfare, and ebbs and flows tales

All finished the most marvelous wonder of the world
The sunbeam also seemed alter to its wild color abroad
How saddened the town has been since Mom passed away
The whole poetry agitated in my mind