Thành Phố và Nỗi Nhớ
1975 - 2005
(hình ảnh sưu tầm)
Ba mươi năm ngồi bâng khuâng nhớ lại
Một ngày buồn hai chín tháng ba xưa
Nghe đâu đây còn nhức nhối nghẹn ngào
Ngày thành phố bàng hoàng thay đổi chủ.
Phố thân quen phố bỗng thành xa lạ
Lạ tên đường, tên ngõ hẻm thương yêu
Cây cao gầy , cây ngã bóng cô liêu
Như đưa người vào ngày tàn cuộc chiến.
Đà Nẵng ơi ! qua bao năm binh biến
Người Đà Thành cuộc sống vẫn bình an
Không bon chen không hấp tấp, vội vàng .
Sao đổi khác khi ngày chinh chiến dứt .
Nhìn Đà Nẵng , lòng nôn nao, bứt rứt
Nói gì đây khi thế cuộc đổi dời
Người theo người di tản khắp muôn nơi
Tìm đường đi khi Đà Thành dẫy chết.
Đi hay ở người băn khoăn tự hỏi
Ta đi rồi Đà Nẵng có buồn không ?
Mưa sông Hàn , nước có ngập mênh mông ?
Hoa còn nở trên những cành phượng đỏ ?
Ba mươi năm tưởng chừng như mới đó
Nghe bên tai còn vẳng tiếng xôn xao
Của dòng người hối hả bước theo nhau
Tìm lối thoát, lối ra con đường sống.
Bạch Đằng kia , người đông dày hỗn độn
An Hải này , người sẽ phải ra khơi
Hùng Vương dài ngơ ngác đứng trông theo
Lê Lợi sầu , từ nay thôi vĩnh biệt
Ba mươi năm ta ngồi đây nuối tiếc
Sống quê người mà nổi nhớ quê xưa
Nhớ Đà Thành những sáng nắng chiều mưa
Căn nhà nhỏ nơi góc đường Độc Lập
Mẹ có còn ngồi mõi mòn trông ngóng
Đứa con yêu lưu lạc tận xứ người
Mồ của Cha hoa cỏ có còn xanh ?
Phan Thanh Giản trường xưa , còn không nhỉ ?
Bè bạn cũ chắc mỗi người mỗi ngã
Vaò vòng xoay cơn lốc của cuộc đời
Ta mong rằng bạn vẫn sống an vui
Dù cuộc đời không như mình mơ ước
Ba mươi năm , một ngày ta trở lại
Đà Nẵng xưa , nay thay đổ khác thường
Đâu mất rồi đường rợp mát Quang Trung
Mất luôn cả Cầu Vồng cong dáng nhỏ
Trần Qúy Cáp thơm nồng hương hoa sữa
Của một chiều Đà Nẵng chớm vào thu
Ta bước đi trong khói bụi mịt mù
Đà Nẵng ơi ! sao mà đông , đông qúa !
Ta như lạc giữa phố phường xa lạ
Ở quê mình mà cứ ngỡ quê ai ?
Mắt rưng rưng, khẻ dấu tiếng thở dài
Ôi nhớ qúa ! phố của ta _ ĐÀ NẴNG .
TRẦN HUYỀN LINH