Thầy
tôi: Trần Đình Quân
Lâu nay không biết tin Thầy nay biết thì lại là tin
buồn, lòng em thấy xốn xang, nghĩ và
nhớ thật nhiều về người
Thầy đáng kính. Năm chúng em học đệ
tam, trường Phan Thanh Gỉản, Thầy đã dạy môn việt văn.
Thầy là một người
Thầy rất gương mẫu , luôn luôn đúng giờ,
không bao giờ nghỉ dạy một buổi nào. Thầy đã truyền
dạy cho
chúng
em những kiến thức qúy giá để chúng em
dùng trong học đường cũng như ngoài cuộc sống. Những
lời
vàng ngọc
của Thầy đã là ngọn đuốc soi sáng cho
chúng em trên con đường đời nhiều chông gai. Thầy ơi, có nhiều
lúc gặp
gian nan như muốn xô ngã chúng em vào
hố thẳm, nhớ lại lời Thầy dặn dò năm xưa và chúng em
đã vững
bước tiến
lên.
Em nhớ ngày xưa Thầy
cho chúng em tả cảnh
trời mưa. Chúng em đã tả cảnh tắm mưa. Ý Thầy muốn
chúng em nói
lên cảm xúc khi nhìn mưa. Thầy chấm
chắc tức cười lắm nên hôm sau Thầy đã hỏi Em nào
đưa ra đề tài
tắm mưa? em tưởng Thầy khen nên mừng
thầm, và Thầy đã
gọi Huyền Linh đọc bài thơ cho cả lớp nghe. Em sung
sướng đọc to thật
to
Tắm mưa thú lắm ai ơi
Không cần mặc áo chạy nhông giữa trời
Thế là cả lớp và Thầy
đã cười giòn tan, đó là lần đầu chúng em thấyThầy cười vui vẻ.
Thầy còn dạy chúng em
cách đọc truyện
, phân
tích nhân vật, roi thuyết trình về
các cuốn truyện hay theo từng tổ. Vấn đề
này rất hữu
ích cho
chúng em sau
này khi vào đời, biết nói trước đám
đông biết phân tích tâm lý nhân vật … và đọc
sách có
ý nghĩa hơn .
Chúng em còn nhớ mãi
những giờ giảng bài của Thầy, lớp học im phăng phắc như nuốt từng
lời giảng của Thầy. Giọng
Thầy trầm
và ấm. Thầy nói từ tốn chậm rãi nên
giờ học của Thầy luôn là sự chờ đợi của
chúng
em. Nhưng
giờ làm
bài của
Thầy lại qúa khó khăn vì Thầy hay
cho những đề tài rất là
khó hiểu. Chúng em nhớ có lần Thầy
ra đề tài như vậy: Khi còn nhỏ ta
sống với người
chết, khi
lớn lên ta
sống với người sống, lúc về gìa
ta sống với chính ta.
Chúng em không hiểu thì làm sao bình giảng đựơc nên đã thông
đồng với nhau không làm bài cùng
chịu zero cả
lớp.
Thầy ơi, chúng em luôn
luôn nhớ đến Thầy, đến công lao dạy dỗ của Thầy. Thầy đã khơi
dậy
trong
chúng em tình yêu đất nước, yêu
quê hương nhân loại
qua các bài ca, những bài hát tuy là phản chiến nhưng
đã nhắc nhở chúng
em
về hiện
tình đất
nước.
Năm 90 khi em qua đến
Mỹ, bắt gặp được tape nhạc VƯỜN DÂU XANH của Thầy, em như thấy lại con người của Thầy. Lời
ca điệu
nhạc rất
nhẹ nhàng, giản
dị như chính con người của Thầy.
Hôm nay Thầy không còn
nữa, chúng em xin thắp một nén hương lòng để vĩnh biệt Thầy,
người Thầy rất đáng kính yêu.
Chúng
em xin thành
thật
chia
buồn cùng CÔ
HƯƠNG và tang quyến. Nguyện xin hương hồn Thầy sớm
về cõi vĩnh hằng.
Vĩnh biệt Thầy tôi
trong niềm tiếc nhớ không
nguôi.
Trần Huyền Linh