Tình Người Thủy Thủ

Mưa vẫn mưa dài trên lối đi.
Giọt mưa rơi ướt tuổi xuân thì.
Em tôi từ độ em mười sáu.
Vô tư chưa biết sầu biệt ly.
Bỗng dưng trời bỗng trong như ngọc.
Tôi xin làm nắng hôn tóc em.
Em cười em không thích màu nắng.
Làm gió bay bay mái tóc mềm.
Ngày tôi đi con chim sâu nhỏ.
Ðậu tít trên cành hót tiễn đưa.
Em vúi cho tôi chùm hoa trắng.
Tôi thả hoa trôi theo sóng lùa.
Con tàu tách bến chạy ra khơi.
Tôi đi vào biển mặn trời cao.
Em đến cổng trường còn vói lại.
Lưu luyến trong tôi sóng dạt dào.
Từ đó hồn tôi thành cổ thụ.
Rễ cây dài bám tóc em mơ.
Tình tôi là tình người thuỷ thủ.
Em là con tàu trong ý thơ.
Tôi sẽ về để lại gặp em.
Ðể lau nước mắt thắm bờ mi.
Em tôi nay đã tròn mười chín.
Giờ em đã biết sầu biệt ly.



Tôn Thất Phú Sĩ