MỘT GÓC RIÊNG
(Tô Lâm)



Từ xa tôi đã nhìn thấy Thủy, cũng vóc dáng của ngày xưa và những năm gần đây qua hình ảnh tôi dễ dàng nhận ngay ra Thủy, bao nhiêu lần thất hứa với bạn bè trong những dịp họp mặt của PTG cuối cùng tôi cũng gặp được Thủy. Cái cảm giác của những giây phút đầu tiên tay bắt mặt mừng thật là gần gủi và tự nhiên với tôi và có lẻ với Thủy cũng vậy, rồi tiếng cười nói quen thuộc của một Đà Nẵng xa xưa đang tràn ngập lòng tôi với những niềm vui thân ái, một cõi đi về trong tư tưởng để rồi hiện tại là hôm qua, hư hư thực thực phải chăng lúc này chúng tôi đang lái xe trên con đường Lê Lợi cũ, con đường học trò gói gém mang theo trong tiềm thức của mọi người.

Ngày xưa hoàng thị có ba Cô trong đội bóng rỗ nữ của trường Phan, Thủy, Hương và Nhạn, con đừơng Nguyễn Hoàng đầy bóng Kiềng Kiềng rợp lá còn lưu lai dấu giày cũ trong quá trình, tôi và Định thường hay đưa các cô về sau những buổi tập dợt, lúc đầu Thầy Dũng nhờ chúng tôi làm việc ấy, dần dà rồi trở thành nhiệm vụ của đội bóng  nam. Bây giờ nhìn Thủy đang lái xe, chiếc SUV phon phón trên freeway xe cộ vùn vụt qua như mắc cữi tôi thấy hơi là lạ, tôi lạ không phải vì ngạc nhiên mà lạ chỉ vì tất cả không còn là ngày xưa nữa.

Giúp Thủy đậu xe xong chúng tôi tà tà thả bộ vào một góc phố, chu vi cũng chỉ võn vẹn vài ngã tư đường dành riêng cho người đi bộ, hàng quán hai bên vĩa hè thật là náo nhiệt vì đông nghẹt khách khứa, họ ăn uống cười nói vui vẻ trong một bầu không khí ấm cúng của cái nắng Cali. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, những chậu hoa lớn thật tươi và đầy màu sắc rực rỡ đang khoe  mình trước gió như những cù lao nổi thêm phần thanh lịch của thiên nhiên giữa   lòng phố, văng vẳng gần xa có tiếng nước fountain róc rách như muốn giúp thư thả lòng người qua lại, nắng vàng chứa  chan hứa hẹn một buổi chiều lý tưởng của khu ăn chơi, ở đây  Âu Á lẫn lộn, thỉnh thoảng tôi có nghe một vài câu tiếng Việt thoáng qua trong  đám đông.

Tôi theo Thủy, cô ấy đang muốn tìm lại một tiệm bánh Tây mà Thủy nói với tôi là rất ngon ở đây, bây gìơ cũng đã hơn hai giờ chiều, "Tea time" rất là hợp lý. Chúng tôi chọn một cái bàn nhỏ trong góc, một cái bánh ngọt, hai tách café để bắt đầu câu chuyện, hàng quán tấp nập người ra kẻ vào nhưng với tôi và Thủy thì đang ở một thế giới khác, một thế giới thật xa nhưng cũng thật gần. Hết chuyện nọ lại xọ qua chuyện kia, chúng tôi cười nói luyên thuyên, chuyện Đà Nẵng nói bao gìơ cho hết, nhưng chuyện Đà Nẵng cũng đâu phải dễ dàng gì nói để có người biết nghe, biết thấy. Tôi thầm cám ơn Thủy, cám ơn những nhân vật chính trong những mẫu chuyện chiều nay, cám ơn tất cả những bạn bè ngày xưa, nay kẻ còn người đã mất, quá khứ ai cũng có một góc riêng để thỉnh thoảng tìm về, nơi ấy không gian và thời gian là một, không bao gìơ thay đổi, nơi ấy đã có Thủy và tôi .

Bên ngoài bây gìơ nắng cũng đã dịu dần, một vài bô hình chúng tôi đã nhờ người chụp để kỹ niệm ngày bạn bè gặp lại nhau, thời gian qua nhanh quá tôi thầm nghĩ, hai vị sắp lão thành dân Đà Nẵng lăng xăng trên phố Tây tìm người chụp hình hộ, nghĩ cũng vui vui đời có những bất ngờ thật kỳ thú .

Bữa ăn tối cũng thật là ấm cúng, cũng một cái bàn nhỏ một góc bên vĩa hè đông đúc người qua lại, chúng tôi an nhàn thưởng thức các món ăn cũng rất hợp với khẩu vị, tôi nhấp môi một hớp rượu vang đỏ, dựa lưng vào ghế lơ đãng  nhìn bầu trời xanh, nhớ đến nhạc sĩ Louis Amstrong và nhạc phẩm để  đời  "Wonderful World", Ông đã viết cho  một ngày như là ngày hôm nay, tôi nghĩ thế :

" I see trees of green, red roses too
I see them bloom, for me and you
And I think to myself, what a wonderful world!

I see skies of blue and clouds of white
The bright blessed day , and dark sacred night
And I think to myself, what a wonderful word!"

Dĩ vãng và hiện  tại như một màn hình  3D đang  sống và diễn ra trước mắt  chúng tôi, Đà  Nẵng San Jose một ngày vui.


San Jose 4/17/2011
Tô Lâm.