Những hạt mưa lất phất rơi xuống, dai dẳng mãi không dứt. Hàng cây bên đường với những chiếc lá đong đưa như rùng mình trước cơn gió rét. Trên con đường yên ắng, thỉnh thoảng lác đác vài chiếc xe chầm chậm chạy qua làm rõ nét hơn vẻ hiền hòa của người dân xứ Huế. Quang cảnh trầm buồn và cái lạnh buốt giá khiến đêm Giáng Sinh thêm phần ý nghĩa.

Nhưng cái lạnh của đêm đông xứ Huế không làm tôi run rẩy. Ngược lại, tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ, có lẽ vì cạnh tôi đang có người bạn thật dễ mến đã chuyền hơi ấm cho tôi. Anh luôn vui vẻ và hài hước, nên khi ở bên một người yêu đời như anh, tôi cảm thấy đời đáng yêu hơn. Hạnh phúc như len lỏi vào trái tim nhỏ bé của tôi. Và tâm hồn tôi càng rộn rã hơn khi nghe tiếng chuông nhà thờ ngân vang lên như thôi thúc, như mời gọi, báo hiệu thánh lễ Giáng Sinh đang đến gần... Tôi cất tiếng:
-Anh à, đêm nay anh đi lễ Giáng Sinh với em có được không?

Nghe tôi nói anh trả lời:
-Nếu em thích thì anh cùng đi lễ với em.

Thấy anh đồng ý, tôi phấn khởi hẳn lên. Nhưng tôi có một chút e ngại vì biết anh là người ngoại đạo, nên ngập ngừng nói:
- Nhưng vào nhà thờ anh có biết phải làm gì khi dâng thánh lễ không?

Anh vui vẻ nói với tôi:
- Ồ! Em đừng lo chuyện đó, mặc dầu anh theo đạo Phật, và gia đình ba mẹ anh rất sùng kính Đức Phật, nhưng anh thích tìm hiểu về các tôn giáo khác, nên thỉnh thoảng anh theo các bạn đến nhà thờ, vì thế anh cũng có biết được những nghi thức trong thánh lễ..

Tôi thích thú reo lên:
- Nhất anh rồi! Vậy thì mình cùng tới nhà thờ đi anh.

Anh mỉm cười nói:
- Uh! Đêm nay anh hy sinh không đi chơi mà đi lễ với em, nên em phải đền cho anh cái chi đó nghe.

- Hehehe! Được thôi... Cám ơn anh nhiều!

Thế rồi, chúng tôi vui vẻ bên nhau quay trở lại con đường đi tới nhà thờ.

Tiếng chuông lại một lần nữa thánh thót vang vọng báo hiệu thánh lễ bắt đầu... Tâm hồn tôi cảm thấy đầy ắp niềm háo hức, sung sướng trong đêm hồng ân... Tôi có cảm tường như tất cả thiên hạ đêm nay cũng đều được hưởng niềm hạnh phúc như tôi đang có!? Một đêm mà người người trên thế giới không phân biệt tôn giáo, cùng nhau bắt tay vui vẻ, làm hòa, trao tặng nhau những món quà thân thương. Người ta tạm quên đi hận thù... Binh lính ở chiến trường ngưng bắn... Đạn bom được nghỉ ngơi... Một đêm mà đất và trời tưng bừng chung niềm vui đón mừng kỷ niệm ngày Con Thiên Chúa giáng trần... Dù mưa vẫn rơi, cái lạnh vẫn buốt giá, nhưng nét mặt giáo dân ai ai cũng phấn khởi, vui vẻ với những áo quần tươm tất, xinh đẹp trên đường tấp nập đi lễ. Chúng tôi cùng hoà chung không khí vui tươi của mọi người, sóng đôi vui vẻ bước vào nhà thờ.

Nhà thờ trang hoàng muôn màu ánh đèn thật rực rỡ. Hang đá được làm đơn sơ phía bên phải cung thánh. Hai dòng chữ treo trải dài hai bên từ trên cao đã lôi cuốn được sự chú ý của tôi khi vừa bước chân vào:
"Vinh Danh Thiên Chúa Trên Trời.
Bình An Dưới Thế Cho Người Thiện Tâm!"


Đó là lời ca của các Thiên Thần trong đêm Giáng Sinh năm xưa mừng Chúa ra đời, là sứ điệp từ trời cao Thiên Chúa gởi xuống cho loài người... Bầu không khí vui mừng, hớn hở như lan tỏa trên từng khuôn mặt của mỗi người trong Đêm Cực Thánh.

Ở trong nhà thờ, nữ ngồi một bên, và nam một bên. Chúng tôi không thể ngoại lệ, đành phải tách ra mỗi đứa mỗi nơi. Nhưng tôi không yên tâm khi phải để anh đứng một mình, nên tôi đứng bên nầy và anh đứng bên kia, chỉ cách một khoảng trống giữa nhà thờ để dễ dàng nhìn thấy anh... Thỉnh thoảng tôi đưa mắt liếc nhìn xem anh có làm đúng những nghi thức của buổi lễ không? Khi thấy anh nghiêm trang, chăm chú và khá thành thục với những nghi thức, tôi cảm thấy vui vui và yên lòng.

"Đêm Thánh vô cùng... Giây phút tưng bừng... Đất với trời... Se chữ đồng..."

Bài thánh ca du dương, réo rắt do ca đoàn cất lên đã kéo lòng tôi trở về với buổi lễ và như nâng tâm hồn tôi lên gần Chúa hơn. Tôi nhận thấy Chúa luôn thương yêu tôi nên đã ban cho tôi rất nhiều hồng ân... Và vì yêu thương nhân loại, Ngài đã hy sinh tất cả, từ bỏ trời cao xuống thế mang thân phận con người hèn mọn, để đồng hóa giống con người, cùng chịu cảnh nghèo khổ, đau đớn, nhục hình như con người... Tôi cảm tạ ơn Ngài!

Nhưng thật khổ, tôi hướng lòng lên với Chúa chỉ được trong một phút chốc, tâm trí tôi lại phiêu du, bay bổng, với hình ảnh của anh đang đứng bên kia như thu hút con mắt và lòng trí của tôi... Thế là tôi lại liếc mắt qua nhìn anh và mỉm cười với anh, mà lòng cảm thấy trào dâng niềm cảm xúc... Chúa ơi! Tha lỗi cho con! Con lại "lo ra" nữa rồi. Con hiểu rằng: Con chưa đủ lòng mến Chúa để có thể tập trung tâm hồn chỉ hướng về với Chúa. Và con cũng chưa đủ lòng tin tưởng anh có thể làm được giống những người chung quanh nên lo sợ suy nghĩ vẩn vơ... Con mãi cầu xin nhưng lại không thực hành được những điều thiện như lời Chúa dạy, thì làm sao có thể tìm thấy được bình an trong tâm hồn?... Chúa ơi! Dù con chưa xứng đáng với tình thương của Chúa, nhưng đêm nay con đã đến và quỳ trước mặt Chúa đây, với tất cả lòng thành kính, con có một vài điều muốn dâng lên cùng Chúa: "Ước gì đất nước Việt Nam nhỏ bé thoát khỏi cảnh nồi da xáo thịt, được hòa bình ấm no đích thực... Mọi người trên thế giới không còn phân biệt màu da, chủng tộc, mà đã mang thân phận con người thì phải biết thương yêu, biết chia sẻ cho nhau, xóa tan lòng hận thù, dẹp bỏ những hiềm khích ra khỏi tâm trí của con người... Để những bức tường rào ngăn chia ranh giới giữa nước nầy với nước kia không còn là khoảng cách xa vời vợi... Nếu thế giới luôn có những tháng ngày bình yên như trong đêm Giáng Sinh nầy thì hạnh phúc biết bao!... Chúa ơi, xin nhận lời cầu xin của con!"

Thánh lễ chấm dứt trong nỗi mừng vui hạnh phúc, xen lẫn với những lo ra liếc nhìn quá nhiều của tôi trong suốt buổi lễ. Nhưng có lẽ Chúa không trách móc, không giận hờn tôi, mà Ngài đang nở nụ cười đầy yêu thương, thông cảm và sẵn sàng tha thứ cho một con người đang độ tuổi mộng mộng mơ mơ "vớ vẩn" của tôi!

Ra khỏi nhà thờ. Tôi hỏi anh:
- Anh cảm thấy buổi dâng lễ thế nào?

- Anh rất thích, thánh lễ rất trang nghiêm, hy vọng anh sẽ đến nhà thờ thường xuyên hơn.

Nghe anh nói, tôi rất vui và thầm cầu mong một ngày nào đó anh sẽ là một người ngoan đạo:
- Anh à, biết đâu được, mai sau anh lại ngoan đạo hơn em đó!

- Nếu anh ngoan đạo thì cũng nhờ em mà thôi.

- Làm gì mà lại nhờ em. Thân em đây còn chẳng ra gì, chỉ biết làm Chúa buồn lòng thôi.

- Chúa buồn lòng nhưng anh vui là được rồi.

- Anh chỉ được cái nịnh đầm là giỏi.


Anh cười hóm hỉnh và nói:
- Em lại nghĩ xấu cho anh rồi, anh có nịnh bà đầm, bà tây nào đâu, anh chỉ nịnh em thôi mà...

Tôi sung sướng nguýt anh một cái thật dài:
- Ui...! Cái anh ni, em xin chào thua cái miệng khéo nói của anh. Nhưng em cám ơn anh đã nịnh em và làm em vui... Mà anh nè, em nghĩ thấy thương Chúa quá đi thôi, có lẽ Chúa tủi buồn lắm, vì đêm nay là kỷ niệm ngày Chúa ra đời, nhưng không phải tất cả mọi người đều chuẩn bị món quà gởi tặng cho Chúa, mà thiên hạ chỉ lợi dụng ngày sinh nhật của Chúa để rồi lo nghĩ, loay hoay tìm những món quà ý nghĩa trao tặng cho nhau, họ mãi bận rộn với những bữa tiệc thịnh soạn ăn mừng với nhau, mà có nghĩ đến Chúa đâu!?

Nghe tôi nói anh trả lời:
- Nhưng theo anh thì giới răn Chúa dạy chỉ tóm gọn trong hai điều: Mến Chúa và yêu người... Mà mến Chúa là phục vụ tha nhân qua hình ảnh của Chúa, Chúa muốn nhân loại thương yêu chia sẻ cho nhau. Vậy ngày sinh nhật của Chúa mà thiên hạ không tặng quà cho Chúa, nhưng họ đã nhớ đến gia đình, người thân, bạn bè, những người chung quanh để chia sẻ, để tặng quà, để ngồi lại bên nhau, cùng vui vẻ với nhau là đã thực hiện được ý muốn của Thiên Chúa rồi đó em.

Tôi reo lên sung sướng:
- Ôi! đúng đó anh, em phục anh quá! Anh đúng là người bạn tốt của em. Anh nắm rõ lề luật Chúa hơn em. Có lẽ Chúa ở cao xa quá, con người khó gần gũi được. Hiểu được Chúa là một điều có thể nói vượt quá sự hiểu biết của con người! Những người chung quanh mình mang hình ảnh của Chúa, thương yêu họ là thương yêu Chúa. Vậy là tốt qúa phải không anh?

...

Một đêm Giáng Sinh qua đi trong niềm vui và hạnh phúc tràn đầy. Tâm hồn tôi cảm thấy bình yên chi lạ. Hình ảnh Chúa Hài Đồng mủm mỉm, dễ thương nằm trong máng cỏ mỉm cười, dang rộng đôi cánh tay như muốn ôm choàng lấy tất cả nhân loại vào lòng... Và thấp thoáng đâu đó bóng dáng lạc quan, yêu đời của anh... Đã đưa tôi vào giấc ngủ yên bình... Và khúc nhạc Giáng Sinh như vang vọng mãi bên tai tôi: "Đêm thánh vô cùng. Giây phút tưng bừng. Đất với trời. Se chữ đồng..."

Thế rồi, sau đêm Giáng Sinh hạnh phúc đó được một thời gian ngắn thì thời cuộc đổi thay... Mất mát... Chia ly... Tôi và anh mỗi người mỗi nơi, tôi hoàn toàn mất liên lạc với anh... Đã 40 năm qua đi... Đêm nay Giáng Sinh lại trở về ở nơi chốn xa xôi nầy, hình ảnh một người bạn thật dễ thương, luôn hòa đồng và luôn vui nhộn, với một kỷ niệm xa xưa thật đẹp chợt trở về trong ký ức tôi...

Dù anh đang ở nơi chốn nào, và không biết anh còn nhớ đến cô bạn bé nhỏ ngày nào không, nhưng tôi vẫn chấp tay thầm khấn nguyện xin Chúa Hài Đồng Giêsu ban cho anh, cho tôi, cho những người thân yêu và tất cả loài người trên thế giới được hưởng một mùa Giáng Sinh an lành. Cho nhân loại biết chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, biết xích lại gần nhau hơn, dẹp bỏ bớt tính ngông cuồng, kiêu ngạo, ích kỷ, biết lấy lòng nhân ái, thiện tâm mà đối xử với nhau... Để thế giới tìm thấy được bình an thực sự... Để nhà nhà, người người mãi mãi có những bữa tiệc thịnh soạn đầy niềm vui như đêm thánh Giáng Sinh An Bình...!!!

Đâu đây tiếng hát trầm buồn văng vẳng vang lên:
"Bài thánh ca đó còn nhớ không em, Noel năm nào chúng mình có nhau?..."