Sau hơn 35 năm tôi mới gặp lại các bạn học thời cấp ba, và đặc biệt có sự hiện diện của thầy Lê Quang Văn... Tóc đã chớm bạc, tuổi đời đã chồng chất. Vì thế, đối diện với các bạn nhưng tôi không nhận ra được một ai, các bạn có vẻ xa lạ đối với tôi, chỉ có thầy Văn hầu như chẳng thay đổi bao nhiêu qua chặng đường dài của cuộc đời, nên tôi biết thầy rõ ràng... Trong lúc tôi đang ngỡ ngàng, có một chút bối rối thì một bạn gái lên tiếng:

- Bạn có nhớ mình không?

Nhìn thấy bạn ấy có nét quen thuộc, nhưng đầu óc tôi thật mụ mị, không thể nhớ nổi tên gì... Tôi đang ngập ngừng thì một bạn đã nhắc tôi:

- Hà Thanh đó, nhớ không?

Ồ! thì ra đây là Hà Thanh. Vừa nghe đến tên, ký ức tôi hình dung ra ngay được cô bạn học năm xưa có mái tóc luôn cúp vào khuôn mặt dễ thương, duyên dáng. Và bây giờ trước mặt tôi, bạn gần như vẫn giữ kiểu tóc đó, nhưng trên một gương mặt chững chạc và già dặn hơn. Tôi liền trả lời:

- Hà Thanh đây hả, mình nhớ bạn chứ!


Tên các bạn lần lượt được giới thiệu... Cám ơn Trời! Trí nhớ tôi cũng không tệ lắm... Thế là với những gương mặt hằn sâu nếp gấp của thời gian, chỉ một chút gợi nhớ, tôi dễ dàng nhận ra nét mặt thân quen ngày nào của các bạn.

Sau lần gặp lại các bạn đó, tôi và Hà Thanh thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua điện thoại, Hà Thanh luôn vui vẻ và thân thiện

. ... ... ...

Thế rồi... Hai năm sau, tôi lại trở về Việt Nam và đến thăm các bạn... Cuộc gặp mặt nào của tôi với các bạn cũng không thiếu Hà Thanh: Đi dự tiệc cưới con trai thầy Lê Quang Văn; Họp mặt cà phê, ăn uống tại nhà hàng, rồi hát karaoke với các bạn; Đi Bà Rịa thăm bạn Hảo và bạn Bích Hoa; Dùng bữa cơm chia tay tại nhà Thanh Hùng... Hà Thanh là người bạn nhiệt tình, thân thiện, luôn cùng đồng hành và chia sẻ với tôi mỗi lần tôi về VN và đến thăm bạn bè... Hà Thanh đã để lại trong tôi một ấn tượng thật tốt.

Sau đó tôi quay về Mỹ, tôi vẫn gọi điện thoại liên lạc với Hà Thanh. Tôi nhận thấy Hà Thanh là một người bạn tốt, đáng trân trọng, biết nói những gì nên nói, và biết giữ lại những gì nên giữ... Hà Thanh đã nói với tôi:

- Khi nào bạn về VN thì đến nhà mình ở, rồi mình dẫn đi chơi..


Vì thế, tôi đã hứa với Hà Thanh lần tới tôi sẽ ở lại nhà bạn vài ngày, ăn hết cơm của Hà Thanh khi về VN.

Nhưng rồi... Chỉ vài tháng sau tôi thật bất ngờ và rất buồn khi đã được các bạn báo tin: "Hà Thanh bị bệnh nặng lắm"... Khi tôi về Việt Nam, bạn ấy tròn trịa, dễ thương, vui vẻ... Thế mà nay lại mắc một căn bệnh nan y?!

... ... ...

Bây giờ thì tôi không thể thực hiện lời hứa: Lần tới về Việt Nam sẽ đến ở nhà Hà Thanh, để bạn hướng dẫn tôi đi chơi đây đó nữa rồi... Mãi mãi không bao giờ có thể... Bạn đã không đợi chờ để thực hiện được một lần lời bạn đã hứa với tôi, mà vội vàng bỏ lại tôi, các bạn và những người thân yêu của bạn mà ra đi thật xa...

Và thế là từ nay mỗi lần về Việt Nam, tôi mất đi một người bạn thật dễ thương, một người bạn như là chiếc cầu nối để tôi có thể gặp được các bạn!

Vĩnh Biệt Hà Thanh!!! Người bạn thân thương, người bạn mà tôi rất quí mến!

Xin đốt lên một nén nhang cầu nguyện cho bạn. Và xin mọi người giúp lời khấn cầu cho linh hồn bạn sớm được siêu thoát ở nơi chốn Vĩnh Hằng!

Xin thành thật chia buồn với gia đình Hà Thanh. Và cầu xin ơn trên phù hộ, ban nhiều sức mạnh, nghị lực để những người thân yêu của Hà Thanh có đủ sức chịu đựng, vượt qua được nỗi đau tận cùng nầy!