Khẽ vén bức rèm thưa

 

Hương ơi, khẽ vén bức rèm thưa
Nhìn thử bên trong có những gì?
Một vùng qúa khứ như sống lại
Những đêm văn nghệ ở trường xưa.

Nhớ đêm văn nghệ hội mừng xuân
Lớp mình hăng hái đóng Táo quân
Ông Táo ngổ ngáo mang quần sọc
Với áo may-ô cột hở hông,

Cả người bôi lấm lọ nghẹ đen
Từ cổ tay chân tới mặt mày
Thầy Dũng mắng yêu : “bây con gái
Nghịch thế làm sao lấy được chồng ?”

Về nhà cọ rửa mãi chẳng ra
Cứ chùi , cứ cọ , cứ tèm lem
Mẹ giúp vừa làm vừa trách mắng ;
Con gái nghịch ri ! chắc Ế chồng.

Nhớ chuyện ngày xưa thấy nực cười
Cái màn ông Táo qúa xá vui
Ngày đó đi học sao mà nghịch
Những tưởng hôm nay sẽ đàng hoàng ….

Nhưng mà trời ạ, làm sao đổi
Tính nghịch  ngày xưa khó đổi dời
Cho nên gặp bạn tha hồ quậy
Phá phách là “môn” của học trò.

Ba mấy năm trời gặp bạn xưa
Biết bao nhung nhớ nói sao vừa
Gặp thầy, gặp bạn lòng vui qúa
Khép bức rèm thưa chợt chạnh lòng.

Nhớ ơi là nhớ ngày xưa ấy
Một thuở thần tiên : tuổi học trò.           

 

TRẦN HUYỀN LINH