Khóc Anh


( anh Trần Ngọc Sơn, khoá 24/SQHQ/NT)

Thế là chim biển đã bay!
Về miền miên viễn một ngày mười hai
Tháng giêng nắng ấm ngọt ngào
Là ngày chim biển bỏ đời đi xa
Thế là hết, từ nay chúng tôi đã mất đi một người anh thương mến , người anh yêu thơ văn ; chim biển Phao Lô Trần Ngọc Sơn .

Giọt mưa trên lá thay nước mắt
Tiếng chim ngừng hót bóng hoàng hôn

Anh đã ra đi bỏ lại sau lưng vợ con , anh em , bạn bè , nhất là thằng cháu ngoại dễ thương vừa hơn một tuổi. Từ nay mỗi lần cháu đến nhà không còn dáng ngoại lom khom, lòm khòm ngồi ngoài garage đợi chờ.

Nhớ ngày xưa khi thằng con trai đầu, đứa cháu đích tôn của nhà họ Trần mới vài ba tuổi , anh phải đi làm ăn xa nhà, rất nhớ thương vợ con  và anh đã viết:

Nghe không Thoa
Anh muốn về bằng bước chân thật khẽ
Đến bên con hôn tóc nhỏ thật mềm
Cho anh được thì thầm nho nhỏ
Này con ơi ba đánh mất tim rồi

Thoa Cương ơi
Anh muốn về bằng một cơn gió thoảng
Đến bên Thoa
Bên Cương
Bên môi nhỏ thật hồng
Để nghe con vòi vỉnh dễ thương.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thằng con trai đầu , đứa cháu đích tôn nay đã lớn đã trưởng thành nhưng chưa kịp lập gia đình .  Rứa mà trước lúc đi xa anh còn lo lắng muốn tìm con dâu, thương cho tình cha vô biên quá anh hai ơi .

Thương con nắng dãi mưa dầu
Nuôi con khôn lớn bạc đầu tóc cha

Anh ơi hãy yên tâm ra đi vì thằng con trai của anh đã lớn, đã trưởng thành có thể thay anh lo cho mẹ và hai em.

Những ngày cuối đời bên hai thằng rể quý, anh đã dặn dò chúng phải thương yêu săn sóc hai cô con gái rượu của anh, nghe thật thân thương , thật bao la tình cha
Như ngày xưa anh đã viết lời nhắn nhủ dặn dò cho các em.
Các em à
Anh ra đi mất hẳn nguồn an ủi
Nơi các em với giọng nói ngoan hiền
Lắm xót xa anh không buồn gở rối
Sợi tơ buồn vương mái tóc người thân
Anh đâu còn để dạy bảo , nhớ, đừng quên
Thôi tất cả hãy nằm yên dĩ vãng
Đừng khơi lên dẫu cát bụi hồng trần

Với hai em Linh Tuấn ở gần anh dặn dò phải giữ mãi hạnh phúc mình đang có
Thơ anh hai viết
Ừ thì thôi một đời anh phiêu bạt
Có nghĩa gì trong cuộc sống lưu vong
Giòng thời gian chất chồng them xơ xác
Mà chuyện tình sao cứ mãi long đong
Anh hai rất thích làm thơ tình, như ngày xưa anh viết
Mắt nai trong nắng dỗi hờn
Mùa thu về muộn cỏ nồng còn vương
Anh nhìn màu lá còn sương
Tóc em thoảng nhẹ mùi hương ngọt ngào
Đỉnh nguồn mây trắng còn cao
Em ơi có biết trăng sao chợt buồn.
Nhưng đời không như là mơ, nên thơ anh chợt buồn hơn trước
Để rồi anh gởi vào trong thơ nổi buồn dấu kín
Anh đi không nhắn  một  lời
Tình yêu như cánh chim  trời bay cao
Nhớ thương vào giấc chiêm bao
Nổi  sầu vương vấn người hao hao gầy.
Cứ như con sông nhỏ âm thầm mang rong rêu từ biển cả, và như sợi nắng vô tình mang yêu thương về miền đất lạ.
Thôi hãy mỉm cười
Hãy thanh thản ra đi anh của chúng em , anh hai ơi!
Xin chia tay và nếu là mãi mãi
Thêm một lần xin mãi mãi chia tay!

Trần Huyền Linh