(Viết để tưởng nhớ ngày ra đi của bạn hiền Nguyễn Văn Duyên)




Duyên ơi!!! Thế là Duyên đã đi rồi thật sao?

Dẫu biết ngày này sẽ đến nhưng khi nó đến mình lại thấy hụt hẩng, thấy tim nhoi nhói đau. Thế là từ đây sẽ mãi mãi không gặp bạn nữa. Vậy mà nhỏ Hương tính sang năm 2016 họp trường ở San Jose rôì cả nhóm sẽ lại xe xuống đột nhập thăm Duyên cho bạn ngạc nhiên chơi. Ai ngờ...người tính không bằng trời tính.

Nhóm chúng mình đã có thời gian dài trung học, học chung lớp với nhau dù nhà trường có xáo trộn, có chuyển học sinh từ lớp này qua lớp nọ. Khởi đầu từ lớp đệ thất hai, lên đệ lục hai, đệ ngũ hai, rồi chín 5, 10B5, mười một B một. Đến lớp 12 bạn học B mình qua A. Những kỷ niệm về bạn, với bạn rất nhiều dù bạn là người ít nói, chỉ yên lặng và cười. Tuy nhiên nhóm bạn mình đi đâu làm gì, bạn đều có mà không góp tiếng .

Duyên đúng là một học sinh gương mẫu, áo quần sạch sẽ, ủi thẳng tắp, bảng tên đàng hoàng, mặt mũi trắng trẻo, sáng sủa nếu không muốn nói là đẹp trai, rất đẹp trai. Năm học nào Duyên cũng ngôì đầu bàn đầu, mình ngồi đầu bàn thứ hai bên con gái. Cho dù muốn hay không bạn vẫn nằm trong tầm nhìn khi mình muốn nhìn ra cửa để mộng ngoài cửa lớp. Nhưng không có mộng thấy bạn đâu nghe mà chỉ mơ màng nghĩ đến mấy cây ổi, trái me, trái đào mà thô . Vì trong tuổi học trò mình chưa biết yêu chỉ biết quậy phá. Không biết vì sao năm nào Duyên cũng ngồi gần, chơi với tòan những bạn quậy, nghịch như Lê Văn Khôi, Nguyễn Thanh Xuân, Võ Quang Mai, Trương Ngọc Bằng...mà chẳng bị lây nhiểm vẫn cứ hiền khô.

Nhớ có lần Duyên đi vào lớp với mái tóc mới cắt ngắn cao gọn gàng, nổi máu nghịch phe con gái vỗ tay reo hò, bọn con trai không chuyện gì cũng vỗ tay hét lớn làm bạn mắc cở hai lỗ tai đỏ bừng ngồi cúi gầm mặt xuốn thấy tội nghiệp lắm. Rồi có lần thấy Duyên đang đi lên cầu thang tụi mình rủ nhau đứng lên hết để chào và cười lớn, cười ồ lên, phá như vậy mà bạn cũng không hề lườm háy chứ đừng nói trách mắng, chỉ mắc cở đỏ mặt thôi. Sao mà hiền, hiền qúa bạn ta ơi!!!!Tụi mình chơi trò ghép đôi, ghép bạn với Thanh Vân vì hai bạn cùng ngồi đầu bàn với nhau, bạn cũng chỉ yên lặng không một lời phản đối hay la làng gì hết.

Nhớ những lần làm báo ở nhà Hoàng Babilac cả nhóm ngồi vừa làm vừa nói chuyện chọc ghẹo lung tung, bạn chỉ góp tiếng cười không góp tiếng nói dù là một câu trách nhẹ nhàng "mấy bà lo làm đi giỡn hoài khéo làm sai đó". Ngay cả những lần đi cắm trại hay du ngoạn xa, tụi mình leo trèo nhảy nhót chuyền từ cành này sang cành khác như khỉ, bạn vẫn ngồi trong lều hoặc đứng dựa gốc cây nhìn. Duyên yên lặng đến nổi mà năm lớp 12 chuyển qua trường Phan Chu Trinh mình cũng không hay tưởng đâu Duyên vẫn đang ngồi ở lớp 12B của trường mình.

Học xong, nhánh sông đời rẽ khúc, mỗi người mỗi ngã chúng mình bặt tin nhau, thỉnh thoảng bạn bè có gặp lại, nhắc đến tên nhau, nhắc để mà nhớ, nhớ nhưng không thể gặp vì ai cũng có cuộc đời riêng.

Tháng 9 năm 2001 nhóm mình gặp lại tại nhà Thu Thủy ở San Jose. Duyên vẫn vậy, không hề thay đổi, vẫn đẹp trai hiền lành ít nói. Mấy cái miệng con gái lau chau nào Thiếu Lan, Huyền Linh, Thanh Hương, Thu Thủy, Kim Liên và thêm Bích Thủy giành nhau nói mà, cả Lê Đức Chữ nữa mà Duyên vẫn ngồi yên lặng làm như mình là rễ không bằng. Chụp hình nhỏ Hương xí xọn đòi ôm, còn đùa là tui chờ anh cả mấy chục năm rồi chừ mới thỏa mãn, bạn vẫn yên lặng cười còn không dám ôm lại cho dù bấy giờ chúng ta đã bước qua tuổi bốn mươi. Lần đó mình đi với ông xã nên gỉa bộ ngoan hiền thành ra bạn được tha.

Kỷ niệm với Duyên còn nhiều, nhiều lắm bởi vì mặc dù không nói nhưng bạn luôn tham gia, luôn có mặt trong những sinh hoạt quậy của nhóm bạn mình.

Tụi mình mong ước và cầu chúc Duyên được an bình đi vào miền miên viễn. Duyên ơi, bạn luôn luôn và mãi mãi nằm trong nỗi tiếc thương của mình, nhóm bạn IBM.

Chào vĩnh biệt NGUYỄN VĂN DUYÊN người bạn hiền thương mến.