KHÓC BỐ ĐĨNH
(Liên lớp Tú Tài IBM niên khóa 73-74 viếng
thăm thầy Nguyễn Quang Đĩnh tại Đà Nẵng năm
2006)
Thế là hết, Thầy tôi đi mãi
Sẽ không còn gặp lại thầy xưa
Từ Đà Nẵng , tin đưa vội vã
Rằng Thầy tôi từ giã cuộc đời.
Con vốn biết sinh ly tử biệt
Là định luật bất biến trần gian.
Vẫn làm con bàng hoàng, xúc động
Nước mắt rơi buồn lắm Thầy ơi.
Con nhớ mãi ngày Thầy vào lớp
Bài mở lòng tiếng Pháp đầu tiên
Môn Pháp văn sao mà khó qúa
Cứ “la, le” văn phạm mù trời.
Thầy dặn trò viết sao đọc vậy
Trò làm sao có chữ viết ra
Rồi tự nhủ , Pháp văn môn phụ
Đừng có lo , môn khác bù qua.
Bởi Thầy hiền nên trò quậy phá
Đâu chiụ lo chăm chỉ học hành .
Nhớ ngày xưa trong tập lưu bút
Rất yêu thương Thầy tặng tấm hình.
Với giòng chữ đơn sơ mộc mạc
Nhưng ngập tràn tình cảm bao la
Thương tặng con: Huyền Linh yêu qúy
Và Thầy còn viết bốn câu thơ.
Đến bây giờ con còn nhớ kỷ :
“ Ta vẫn thường quen với núi sông
Chắc rằng sông núi nhớ ta không ?
Muốn đem lòng hỏi cùng sông núi.
Sông núi may ra họa thấu cùng”
Thời gian qua, bốn chục năm tròn
Con vẫn nhớ, con còn nhớ mãi
Thầy thưong trò như một người cha.
Thầy gọi trò là con dấu ái
Trò gọi Thầy : BỐ ĐỈNH thương yêu
Thầy ra đi trái tim để lại
Nhắc trò xưa nhớ Qủy Nghĩa Tình
Chăm vun xới , cây tình xanh trái
Nở hoa đời , ơn nghĩa chớ quên
Ngày hôm nay tiễn Thầy lần cuối
Con khóc Thầy , BỐ ĐỈNH của con
Trần Huyền Linh