Nhớ Về Thầy
Kinh dâng hương hồn của Thầy ĐOÀN THẾ ĐỨC
Có một lúc trái tim như ngừng đập
Khi nghe tin Thầy lìa bỏ cuộc đời
Trời ơi ! Trời ! sao vội qúa Thầy ơi
Không muốn tin dù đó là sự thật .
Trong quãng đời học sinh ai cũng có những người thầy đáng qúy mến đã đi vào cuộc sống của mỗi chúng ta , làm chúng ta nhớ thương kính trọng mỗi khi nghĩ về chặng đường đi học. Và đã là học sinh trường Phan Thanh Giản chắc là ai ai cũng qúy mến người thầy của tôi , Thầy Đoàn Thế Đức .Từ trong người thầy tôi tóat ra đầy đủ những đức tính cần và đủ của một người thầy giáo khả kính . Thầy rất hiền hòa dễ mến để học trò dễ gần gũi tâm sự , nhưng lại rất nghiêm khắc để học trò không dễ lờn mặt . Hình ảnh Thầy đã để lại trong lòng chúng tôi , những học trò lớp 9 (5) năm nào những kỷ niệm đẹp đáng nhớ trong suốt cuộc đời .
Gặp thầy Đức lần cuối cùng tháng 3/2006 |
Ngày xưa xa xôi đó tôi là trưởng ban lanh chanh của lớp nên thường xuống văn phòng lấy sổ điểm , sổ điểm danh, phấn , và vì tủ để qúa cao nên thầy thường hay lấy dùm chứ đâu như thầy Dũng cứ chọc quê : lo tập chơi bóng rổ đi cho cao giò . Eo ôi ! Ba tôi cổ lỗ sỉ lắm con gái đâu cho chơi thể thao . Ngay cả xin vô phong trào du ca của Thầy Quân mà cũng bị la còn phán cho một định nghiã xanh rờn : Du ca là du đảng ca hát .Từ năm lớp đệ thất đến đệ ngũ , nam nữ học riêng nên tha hồ quậy phá , đến năm lớp 9 tự nhiên nhà trường cho nam nữ học chung , thành mất tự do , nên chúng tôi kình chống nhau dữ dội .Và chính Thầy đã đứng ra bắt nhịp cầu cho chúng tôi hòa đồng cùng vui vẻ chung lo việc lớp , lo làm báo , lo văn nghệ , cắm trại ...Với vai trò Giáo Sư cố vấn , thầy đã hướng dẫn chúng tôi tham gia các sinh hoạt xã hội như hội Hồng Thập Tự , cứu trợ bão lụt , những sinh hoạt của trường . Và cũng chính năm đó trường tổ chức kỷ niệm 15 năm ngày thành lập , có văn nghệ , báo chí , triển lãm ... vui lắm và mâm nào cũng có mặt chúng tôi nên đã để lại cho tôi nhiều chuyện đáng nhớ .Bạn bè lâu ngày gặp lại thường lôi những chuyện này ra kể để cười vui thoải mái và công nhận ngày xưa sao mà tụi mình nghịch thế .
Trở về với lớp học , Thầy giảng bài hết sức tỉ mỉ, dễ hiểu . Những công thức toán học khô khan khó nuốt như vậy mà với tài nghệ thuyết giảng , chứng minh của thầy đã trở nên đáng yêu và đã đi vào đầu óc chúng tôi một cách dễ dàng . Tôi còn nhớ mãi khuôn mặt đăm chiêu như chìm đắm vào những công thức, định lý toán học , và bàn tay luôn luôn kẹp điếu thuốc đang cháy đỏ . Ngày đó Thầy hút thuốc hơi nhiều . Thầy có mái tóc bồng bềnh rất là nghệ sĩ , lúc nào cũng chải sấy gọn gàng nên đã làm tăng thêm vẻ đẹp trai của thầy. Tụi em hay kháo nhau là Thầy đi uốn tóc hay đi ép tóc cho cong , nhưng không ai dám hỏi , và lần về vừa rồi tôi đã mạnh dạn hỏi Thầy những thắc mắc năm xưa . Thầy vui vẻ cho biết là tóc quăn tự nhiên và còn kể rất nhiều những kỷ niệm chung quanh mái tóc quăn của Thầy .
Thật là may mắn cho tôi , hơn ba mươi năm sau lại được gặp lại Thầy . Đầu năm 2006 , tôi hẹn cùng với các bạn học đến thăm Thầy . Sau khi chở tôi đi vòng vèo hết hẻm lớn đến hẻm nhỏ , chạy tới chạy lui , quanh qua quẹo lại rồi cũng đến trước cửa nhà thầy . Tôi lanh chanh dàn xếp , để Linh đi trước với Khôi , chứ đi chung với Vân Tuệ là thầy biết liền . Khôi lắc đầu quầy quậy : không được mô ! Bà đi với tui Thầy tưởng lầm bà xã tui thì sao ?
_ Lầm có sao đâu ?
_ Không được , bà gìa lắm !
Ái chà dám chê tôi gìa , thôi được rồi ân oán giang hồ để dó tính sau . Thầy đi ra mở cửa , chỉ vài cái nhíu mày là Thầy nhận ra liền , Tôi thắc mắc thì thầy cười giải thích rằng tôi có miệng cười rất đặc biệt , cười luôn cả mắt . À thì ra vậy , hèn chi lúc về Đà Nẵng tôi lên trường mẫu giáo của bạn chơi . Thanh Nghĩa làm hiệu trưởng tôi vào văn phòng chỉ ngồi và cười không nói , hắn nhìn tôi cười nhận ra chưởi cha tôi liền .Tổ cha mi con Linh chứ ai mà làm bộ .
Thầy Đức và nhóm học trò 68-74 : Tuệ, Vân, Khôi , Linh
tại SàiGòn tháng 3-2006
Sau 30 mươi năm gặp lại , Thầy vẫn gầy như xưa , tóc vẫn cong cong gợn sóng , nụ cười vẫn bao dung trìu mến . Thầy ngôì say sưa kể chuyện , đi hết mọi lãnh vực trừ chính trị . Nhỏ Vân ngồi bên cạnh phục tài Linh sao mi hay qúa rà trúng đài nên thầy mới nói nhiều , chứ mấy lần trước Thầy chỉ ngồi nghe và cười . Tối đó tôi còn mời được Thầy Cô cùng ra nhà hàng Vườn Cau . Lúc ra xe thấy mấy bạn gái trang bị nào bao tay, bịt miệng , mũ bảo hiểm, kính mát... mà tôi chẳng có gì ngoài chiếc kính của điệp viên 00thấy . Thầy ân cần hỏi han sao em không trang bị gì hết vậy , Sài Gòn bây giờ không phải như năm xưa đâu .
- Tụi nó hối làm em chạy không kịp , ông xã còn bị bỏ quên ở khách sạn huống chi là các đồ phụ tùng .
Thầy đành lắc đầu đúng là không đổi tính lúc nào cũng đùa .
Chúng tôi đến nhà hàng đợi hồi lâu Thầy Cô mới đến , chúng tôi đùa liền .
- Cô ơi, Thầy tâm sự gì với cô mà đi lâu rứa , tụi em uống hết hai ly nước mía luôn rồi .
Cô tưởng thiệt phân bua , đâu có nói gì thầy gìa rôì nên lái chầm chậm thôi . Chương kê tôi liền.
- Bà uống rẹt rẹt kiểu đó chục ly cũng hết chứ đừng nói hai.
Em lai nhớ hình ảnh thầy phóng chiéc xe 67 màu đen chạy như bay trong thành phố Đà Nẵng năm nào .Thấy tụi tôi đua nhau order thức ăn Thầy nhắc chừng . Thầy ơi ngày xưa nữ thực như miêu chứ bây giờ tụi em thành mèo rừng hết cả rồi nên tha hồ ăn uống . Thầy tâm sự đã bỏ hút thuốc và uống càphê , tụi em cũng mừng và mong là Thầy sẽ kéo dài thêm tuổi thọ . Màn đêm dần buông nhưng chúng tôi chẳng muốn ra về . Chúng tôi thấy ái ngại cho Thầy nên hỏi Thầy Cô có muốn về nghỉ ngơi không ? Thầy chưa cần đâu , đêm nay Thầy vui lắm , dễ chi được gặp lại các em , những học trò ngoan của Thầy. Mà ngày đó Thầy thương chúng tôi cũng đúng vì chúng tôi là những cộng sự viên đắc lực của Thầy , từ cộng điểm , sổ sách , xách đồ lên lớp, xuống văn phòng đều do mấy tên lanh chanh này làm , rôì còn làm cái đài phát thanh truyền đi phát lại đủ mọi tin tức từ tin hưũ ích đến tin tầm bậy . Thành ra mỗi lần có tranh giải bóng rỗ trong sân trường thầy đều cho chúng tôi biết để dành chỗ đứng coi .Ngày mai lại có nhỏ Kim Oanh từ Hà Nội bay vào , chúng tôi hẹn gặp ở qúan cà phê và thầy Cô cũng vui vẻ đến làm tôi mừng dễ sợ . Sáng đó có gặp người bạn bên Phan Chu Trinh , hắn hỏi về vụ liên trường tổ chức ở Houston và tôi mới chợt nhớ hỏi Thầy đôi điều bí mật về nhạc sĩ Nhật Ngân , do hôm đó tôi sẽ giới thiệu CD mới của Nhật Ngân viết về QNDN , và Thầy đã cho tôi biết một số chi tiết rất thú vị về người nhạc sĩ tài danh này .
Thật là cảm động cho tôi khi nghe Thầy hỏi ngày mai mấy giờ em đi , có muốn Thầy ra phi trường không ? Thôi Thầy ơi , em cám ơn Thầy Cô nhiều lắm lắm . Mong thầy giữ gìn sức khoẻ để lần sau em về sẽ được cùng thầy hàn huyên . Nhưng mà Thầy ơi làm gì còn có lần sau , Tôi không ngờ đó lại là lần cuói tôi được gặp Thầy.
Thầy tôi nay đã không còn
Nhưng còn kỷ niệm vẫn hoài không quên
Thầy ơi , ba mươi năm gặp lại , nhìn trán thầy hằn sâu những nếp nhăn của thời gian làm lòng em như chùng xuống . Nhìn vóc dáng gầy gầy tôi thấy xót xa ái ngại vì trong đầu em còn giữ mãi dáng vẻ trẻ trung khỏe mạnh của thầy .Tuy ở xa nhưng thầy lúc nào cũng thương cũng nghĩ về trò cũ , Thầy đã mua ba chậu hoa lan tượng trưng cho ba đứa học trò ở xa . nhưng không may vì trong nước có phèn chua nên cây lan không qua được mùa đông , em về gặp thầy cũng giải thích lại chuyện này .
Thầy ơi, hôm nay Thầy không còn trên cõi đời này nữa nhưng hình bóng của Thầy vẫn luôn luôn hiện hữu trong lòng chúng tôi những học trò năm xưa của thầy. Đám tang của Thầy nghe kể cũng đơn giản như chính cuộc đời gỉan dị của Thầy . Không kèn trống, loa vang , nhưng chính Thầy đã tỏa sáng trong chúng tôi , những cô cậu học trò trường Phan Thanh Giản.
Thầy ơi, hôm nay em xin thắp một nén hương lòng để tưởng nhớ đến Thầy , người Thầy mà em hết lòng yêu qúy vì tài năng và đức độ của Thầy . Em cầu mong hương hồn Thầy sẽ được nghỉ an ở chốn vĩnh hằng . Vĩnh biệt người Thầy muôn vàn kính yêu .
Em choáng váng khi nghe tin Thầy mất
Dẫu biết rằng đời có biệt , phân ly.
Vẫn không sao ngăn dòng lệ nhạt nhòa
Khóc tiễn biệt Thầy về nơi chín suối .
TRẦN HUYỀN LINH