Vậy là bạn đã thật sự ra đi, đi thật xa, đi về miền tiên cảnh. Bạn ra đi không một lời báo trứơc làm mình như hụt hẩng chơi vơi vì hình như tôi còn nợ bạn, nợ tấm lòng tử tế của bạn đối với tôi trong những ngày đi học.
Thời trung học năm 1971 bạn mới chuyển truờng vaò học chung lớp, lớp 10B5 rồi 11B1, lên 12 bạn học B, vô Sư Phạm mình lại chung lớp Nhất A. Tính bạn hiền lành, ít nói nên thường hay bị bọn con gái ăn hiếp , lấn áp, mặc dù vậy bạn cũng chẳng chống trả hay phản đối. Thế là con gái lên chân tha hồ tung hoành. Qua sư phạm lớp chỉ có 40 bạn nên rất gần nhau, sinh hoạt chung do vậy tình cảm gắn bó. Tôi nhớ có lần thầy dạy nhạc biểu cả lớp về nhà viết một bản nhạc có khuôn, có nốt, có lời, trời đất tôi đâu có hoa tay để làm mấy cái vụ này. Ấy thế là Lộc nhảy vô giúp, viết dùm tôi baì nhạc Suối Mơ rất đẹp rõ ràng, đẹp như mơ. Đến lúc làm dụng cụ giáo khoa thính thị Lộc cũng đến hỏi tôi có cần giúp không? Tôi từ chối còn xí xọn nói món tự chọn thì chọn món dễ mà làm, tôi làm hệ thống lọc nước. Đơn giản chỉ lấy cái bình truyền huyết thanh trút ngược bỏ cát sạn đất chút nước màu xanh xin cô hàng xóm làm ở bệnh viện là xong. Rồi còn thầy Nam dạy anh văn mới ra trò độc chiêu, đưa bài thơ tiếng Anh rồi bắt chúng tôi dịch ra tiếng Việt bằng thơ. Tôi dịch sát nghiã nên lời thơ lủng củng khó nuốt. Lộc đã gợi ý cho tôi là dịch thoát nghĩa chỉ lấy ý thôi rồi dùng lời thơ của mình. Trời đất có vậy mà tôi không nghĩ ra, bạn thông minh thật.
Ngày đi học tôi đâu có biết bạn lớn tuổi, cứ tưởng học cùng lớp là sàn sàn tuổi như nhau nên thường hay vênh mặt ưa làm chị, nói con trai học lớp con gái là làm em, bạn chỉ cười hiền không phản đối. Tôi còn nhớ lúc vào sư phạm có anh bạn tên Đỗ Ngọc Em, tôi mới hùng hồn tuyên bố: tụi mình sắp làm thầy, làm cô rồi nên phải gọi tên, xưng tên khi nói chuyện cho thân mật và đàng hoàng. Hình như bạn hiểu ý tôi nên đã cười lớn và cũng im lặng không nói gì. Tất cả đều đồng ý. Sau đó bạn Em phát hiện mình bị hố đã tìm tôi thanh toán, lúc này bạn mới lên tiếng: ai biểu mày đồng ý làm gì, nhỏ Linh này là tay nghịch của lớp tui. Cũng do lúc vào học sư phạm thầy Minh đã dặn tôi bớt nghịch vì chuẩn bị làm cô giáo, thành ra lúc mới vào tôi gỉa nai làm bộ ngoan hiền. Sau đó rời trường, chúng tôi bặt tin nhau.
Đâù xuân 1999 tôi về dự ngày họp lớp kỷ niệm 25 năm rời trường, bạn không đi dự. Sau buổi họp mấy bạn Hương, Phượng, Lan, Nở ...nói tôi lên quán cà phê nào đó gặp Lộc với lời nhắn của bạn. Cho Lộc nhìn lại cô bạn có nụ cười tươi để coi người muôn năm cũ bây giờ ra sao?. Hôm đó không biết sao tôi hơi khó khăn, nói muốn gặp sao không đến đây và chỉ gởi lời nhắn là: Người muôn năm cũ giờ thêm cũ mèm. Mà thật ra hôm đó tôi hơi bị mệt do tào tháo rượt. Nguyên do là buổi sáng đi ra ăn tô bún chả cá về thấy chị gánh bán mảng cầu ngon qúa mua một rỗ, về mới ăn được vài trái thì bà chị lên đem theo một chùm nhãn nói nhãn lồng ở Huế mới đem vô, dại gì không xơi. Rồi cô em đi chợ về có mua bịch chôm chôm, tháo ra ăn luôn. Cậu em đi chơi về thảy cho ly nước mía tôi thanh toán liền sợ đá tan. Xong qua nhà hàng xóm tám chuyện, được mời chùm ruột rim đường ngon ngọt ăn không thôi mất lòng gia chủ. Buổi trưa tôi bỏ cơm vì no, đang nằm đong đưa trên võng bổng ông anh chồng xuống khuân theo trái mít dừa nói ở quê gởi biếu. Vùng dậy xực liền, tôi là fan của mít mà. Do vậy ba giờ chiều xuống nhà hàng Hoàng Hải gặp bạn bè là tôi đã bị Tào Tháo hỏi tội, ăn gì lung tung món cho nó đánh nhau giành chỗ đứng trong bao tử. Thành ra hôm đó tôi vô cùng khổ sở, mặc váy mà cứ phải chạy ra, chạy vào, đâu dám kê khai tội tham ăn của mình, đành hẹn lại lần sau.
Kỳ sau họp lớp tôi về năm 2006, bạn cũng không đi, tôi cũng quên hỏi thăm về bạn. Năm 2011 về đi chơi với bạn bè qua thăm thầy Xuân và tên bạn được nhắc. Nghe Hương, Lưu nói bạn bữa ni về quê làm ông giáo già đúng nghĩa tóc bạc răng rụng.... Chúng tôi hẹn hò sẽ về quê thăm bạn..... nhưng trời không chiều lòng người, kế hoạch bạn bè đưa ra chưa tính xong tôi phải vơ Sài Gòn, và giờ bạn lại ra đi ......
Buồn,
Lộc ơi bạn ra đi sao mà sớm quá, tôi chưa kịp cười cho bạn nhìn lại mà, cho dù nụ cười không được tươi vui tròn trĩnh với má lúm đồng tiền như ngày xưa. Nhưng mà bạn ơi tôi vẫn muốn cười nói vui vẻ với bạn dầu chỉ một lần, một lần rồi thôi mà cũng không được, sao vậy người bạn thương mến của tôi ơi...
Tiễn bạn tôi không khóc mà chỉ cười, cười lên đi anh bạn Lộc của tôi, như câu văn ngày xưa thầy Trần Đình Quân đã cho tuị mình bình luận:
"Khi anh chào đời mọi người đều cười chỉ mình anh khóc, vậy anh phải sống làm sao để khi lià đời mọi người đều khóc chỉ mình anh cười"
Vĩnh biệt Phan Văn Lộc người bạn hiền lành thương qúy của tôi.