Khoảng Cách –Ngày Mai

      Viết cho Thùy An


Thùy An ơi,

Thế là mọi thủ tục giấy tờ đã xong, đợi ngày bay. Không gần, cũng không xa lắm. Đoàn tụ với con, thì thật vô cùng hợp lý, mọi người thân yêu Thùy An, ai cũng mừng và mong như thế, trong đó có Mai Hoa. Nhưng trong cái mừng, có cái gì đó rất riêng, là có buồn, vì nói không buồn là tự dối mình, phải không Thùy An?

Cái tuổi bọn mình, những buổi hẹn hò trong quán café  không phải ai cũng có được – rất hiếm, nhất là bên tách café lại có ổ bánh mì kẹp thịt, những khi thay đổi khẩu vị bằng tô bún bò, hoặc dĩa bánh cuốn nóng. Rồi lại tìm đến quán café. Vẫn cái giọng kêu như mọi ngày:

-Cho ly pạc xỉu nóng.
-Cho ly café sữa đá.

Nghe sao quen thuộc và dễ thương biết dường nào!

Rồi chuyện của chúng mình. Chuyện văn chương nghệ thuật, thậm chí có cả chuyện tình duyên của các nghệ sĩ mà cả 2 đứa đều yêu thích. Cứ thế mà buổi uống café nào cũng vừa cười, vừa nói, khi nhỏ, khi to.

Và cứ thế, mỗi tháng một hai lần, bên quán café quen thuộc ấy, chuyện của bọn mình nhiều lúc như thuở còn ngồi ở ghế nhà trường, tuổi trẻ lại được trở về. Đứa nào cũng dịu dàng, duyên dáng, dễ thương, cái thuở mà bọn con trai theo đuổi. Vẫn cái dáng e ấp, làm cao của bọn con gái tụi mình. Rồi hai đứa lại cười sung sướng. Ước gì cho mình trẻ lại và không bao giờ có tuổi già. Thật hạnh phúc biết bao!

Rồi ngày mai trong quán café ấy, không còn bóng dáng 2 người đàn bà yêu văn chương nghệ thuật, ngồi uống café nói chuyện người mà không nói chuyện ta. Và cũng ngày mai ấy, máy bay sẽ mang Thùy An đi đoàn tụ với con, với cháu. Hạnh phúc chờ đợi, quá tuyệt vời cho Thùy An.

Và cũng ngày mai ấy sẽ có mình lặng lẽ đi ngang quán café, dãy ghế thân quen, hình ảnh 2 vợ chồng chủ quán vào ra vui vẻ – mình sẽ nhớ tách café, nhớ chất đắng còn đọng lại trên đầu lưỡi ngày nào, và chắc chắn sẽ thay vào đó cảm giác cay cay ở mi mắt. Mình lầm lũi bước đi. Buồn và nhớ!

Và khi Thùy An ở trời Tây, Mai Hoa ở trời Đông, khoảng cách không gian giữa hai đứa mình xa vời vợi và khoảng cách thời gian chỉ còn ngồi đếm đợi tháng năm ngày.

                                                                         TRẦN THỊ MAI HOA