Ba thương của con!
Viết gởi cho Ba ở nới xa xăm nào đó trong ngày Father's Day!
Trương Hoàng Vân
Ba thương của con !
Father's Day nầy là Father's Day thứ hai con không còn có Ba để gọi về chúc Ba
vui vẻ rồi đó. Từ đây mỗi năm đến ngày nầy, chắc
là con sẽ làm một ngày để tường niệm đến Ba vì
con chỉ có một người cha độc nhất đã qua đời mà
ngày Father's Day thì năm nào cũng tới.
Mọi năm, con thường canh giờ để gọi cho Ba sớm nhất, để chúc Ba có được những ngày vui vẻ, nhưng bây giờ, đã một giờ khuya rồi, con vẫn cầm cái điện thoại trong tay, mà không biết mình sẽ làm gì đây! Gọi cho ai khi Ba không còn trên thế gian nầy nữa, thật là buồn trong ngày Father's Day con không có Ba.
Father's năm ngoái, gọi về cho Ba, trong tiềm thức cứ nghĩ như Ba còn sống, đến khi Má nói: " Ba đâu còn nữa mà chúc Father's Day" con mới giật mình như tỉnh giấc mơ. Không biết đến bao giờ con mới chấp nhận cái hiện thực đó.
Lúc trước, có lần con gọi chúc Ba trong ngày nầy, Ba nói giởn rằng:"Vậy mà Ba tưởng ngày nào cũng là ngày lễ Cha cả chứ, không lẽ chỉ có ngày nầy, các con mới nhớ đến Ba sao? Con có nói rằng:"Ngày nào tuị con cũng nhớ đến Ba, nhưng ngày nầy đặc biệt hơn, vì ngày nầy tất cả những người con trên thế giới (hầu hết) đều nghĩ đến cha, cùng chung vui với Cha"
Tuị con đã làm lễ mãn tang Ba, caí khăn tang kia ngươi ta đã cắt bỏ và chiều hôm đó đã đem đến đốt bên cạnh mộ của Ba. Như vậy có phải là con không phải là con của Ba nữa hay không! Theo thuyết nhà Phật, người ta nói Ba đã đi rồi, đã về cõi riêng của thế giới bên kia, không còn quanh quẩn bên tuị con nữa. Có phải vậy không Ba?
Con còn nhớ lần trước về thăm, trong khi con ngồi bóp chân cho Ba, Ba nói với con rằng:
- V. à! Chắc là Ba phải thất hứa với con rồi!
Con ngạc nhiên hỏi lại Ba:
-Chuyện gì vậy Ba?
Ba cười buồn:
-Hơn 10 năm trước, khi con bịnh. Ba có hứa với con cái gì, con không nhớ sao?
Con đã ráng moi trong trí nhớ mà cũng không nhớ được gì, Ba kể lại:
-Khi con về đây chửa bịnh, Ba nấu lá đu đủ cho con uống. Thuốc đắng, con không muốn uống, Ba cứ phải năn nỉ con: "Con ráng uống đi, cho dù có một chút hy vọng, con cũng phải ráng. Không lẽ con để cho Ba phải chịu cái cảnh tre già khóc măng non hay sao?" Con cũng ráng cải lại Ba (vì con là đưá con lúc nào cũng bướng bỉnh): "Vậy chứ Ba nghĩ cái cảnh măng khóc tre dễ chịu lắm hay sao?" Rồi con bắt Ba hứa với con là Ba không được chết trước con. Theo Ba thì chuyện đó rất là vô lý, nhưng Ba cũng phải hứa với con để con chịu uống thuốc. Nhưng bây giờ, Ba biết sức khoẻ của Ba, chắc là Ba phải thất hứa với con rồi! Tuy Ba thất hứa, nhưng Ba mừng vì với căn bệnh như vậy mà con vẩn còn sống để mai mốt con để tang cho Ba là Ba vui lòng lắm rồi.
Lúc đó con cũng gạt đi, không muốn nghe Ba nói tiếp, tuy biết rằng tình trạng sức khoẻ của Ba cũng đã suy sụp nhiều, con không muốn Ba nghĩ đến cái ngày Ba phải bỏ tuị con đi.
Thật ra thì Má và tuị con cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cái ngày nầy, nhưng không hiểu sao con vẫn không chịu đựng nỗi. Mỗi khi có một cái gì đó làm cho con chợt nhớ đến Ba là con vẫn rơi nước mắt. Con vẫn không thể nào trở về với cuộc sống hiện tại của con được, con phải tự trốn mình trong cái xứ khô khan, chung quanh không có bạn bè để con có thêm thì giơ nhớ đến Ba. Những ngày tháng đầu, hằng đêm, khi mọi người đã yên giấc, cái im lặng của đêm khuya, chỉ còn có con đối diện với chiếc ảnh của Ba, con chỉ nhìn Ba mà nước mắt tuôn rơi, rồi con bị bệnh đến không còn nói được. Bạn bè đều khuyên con không nên thương tiếc nhiều, đừng làm cho Ba quyến luyến, Ba không siêu thoát được. Tại sao Ba phải siêu thoát chứ, con chỉ muốn Ba quanh quẩn ở đây với con, đến với con trong giấc mơ. Con làm đủ cách mà người xưa nói có thể làm cho mình nằm mơ, con chỉ mong Ba về với con mà đợi hoài không được.
Ba ơi! ở trên kia Ba có vui không? Ba có biết là con nhớ Ba lắm không?
Happy Father's day!!!
TRƯƠNG HOÀNG VÂN