LORSQUE FINIRA LE VOYAGE
Lorsque finira le voyage,
- Peut-être dans pas bien longtemps -
Quand nous reverrons le village
Qu' hier encore nous aimions tant,
*
Aura-t-il le même visage
Qui charmait nos regards d'enfants
Le village que nous aimions tant,
Lorsque finira le voyage.
*
Y reverrons nous la fontaine
Le lézard au soleil brulant
Le tilleul près du grand chêne
Les soirs d' été ensorcelants ?
*
Connaitrons-nous les mêmes peines
L'émotion d'un jour troublant
D'un soir d'été ensorcelant
Y reverrons nous la fontaine ?
*
Lorsqu' on part, on meurt un peu
En rentrant, on meurt davantage
Sans le savoir on devient vieux
Le temps nous tire dans son sillage.
*
Tout ce que nous aimions le mieux
Devient un nom, un paysage.
Le temps nous tire dans son sillage
Lorsque l 'on part, on meurt un peu.
*
Lorsque finira le voyage,
- Peut-être dans pas bien longtemps -
Elle aura pris un autre âge
La maison que nous aimions tant.
*
C 'est pourquoi si nous étions sages
Nous l 'oublierions dès maintenant :
Peut-être ne sera-t-il plus temps,
Lorsque finira le voyage...
*
PRINCESSE DE BOUFFéMONT
|
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ THÔI LÃNG DU
*
Biết đến bao giờ thôi lãng du
- Từ đây giã biệt cõi xa mù -
Trở về chốn cũ ngôi làng nhỏ
Nơi đã yêu thương suốt một đời
*
Dáng ai thấp thoáng trong tiềm thức
Mường tượng ai về trong tuổi thơ
Quê tôi êm ái đi vào mộng
Cuối nẽo đường xưa bóng ai chờ
*
Cái giếng nước ngày xưa còn đó
Con thằn lằn nhìn nắng lung linh
Cây sồi vương cao cho bóng mát
Buổi chiều hè ngây ngất chúng mình
*
Mường tượng những nhọc nhằn ngày trước
Cảnh cũ chừ có còn như xưa
Ánh nắng chiều mùa hè ngây ngất
Quanh giếng làng đoàn tụ vui đùa
*
Bước chân đi , hồn chết một nửa
Quay về mất nốt nửa hồn đau
Đâu biết tuổi già thêm chồng chất
Giòng đời trôi trên sóng bạc đầu
*
Với tất cả luyến thương thuở trước
Nay còn vương vấn chút hương xưa
Thời gian qua theo vết chân buồn
Tưởng đã chết từ khi cất bước
*
Đời phiêu lãng hình như đã đủ
- Xin tạm dừng chân bước viễn du -
Tuổi già theo bóng chiều ló dạng
Mái nhà xưa thương mến quay về
*
Nếu biết vậy sao còn thơ thẩn
Đừng phân vân , xin hãy dừng chân
Thời gian qua không còn trở lại
Thôi hết rồi một thoáng đam mê
*
tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
Bài thơ phỏng dịch số 72/100
|