CHIA TAY NGƯỜI
Chia tay người buồn tôi lên đầy mắt
Không buồn nào hơn buồn của hôm nay
Lòng quay quắc bởi chẳng sao níu được
Bước chân người sau cửa kiếng ngăn đôi
Người đi vội sợ con tim se thắt
Tôi chần chờ tìm kiếm dáng bơ vơ
Giữa biển người bỗng nhiên nghe nghẹt thở
Sa mạc đâu đây liệm chết tiếng cười
Nắng phi trường gửi mây theo cánh sắt
Gió chướng theo tôi đem nhớ nhung về
Paris chừ như chợt tỉnh cơn mê
Chưa kịp giữ người đà bay đi mất
Thoáng hương xưa tôi âm thầm vội cất
Nghe cồn cào dư vị những ngày qua
Nghe xôn xao một cung trầm vọng ải
Để nhốt người còn lại dẫu trong mơ
Thơ tôi viết đường về sao lạnh ngắt
Tàu vẫn đi nhanh lăn bánh vô tâm
Âm hưởng vẫn chập chờn qua ảo giác
Nhớ quá đi thôi tôi gọi tên người
Người ơi người ! đến chi rồi đi vội
Cho buồn thương vây kín cả trời Tây
Cho cô đơn ôm chặt tháng năm gầy
Con phố cũ mai đây... còn đâu nữa !
Tôi, cỏ cây vàng úa ...đợi trời mưa !
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * 23 Juin 2007
|