PARIS QUÊ HƯƠNG TÔI ?

Tôn Thất Phú Sĩ


Hai mươi bảy năm ... đời trầm lặng
Paris nhẹ gót bước phong trần
Mưa nắng hai mùa thêm tuyết phủ
Quên ngày vượt biển lắm gian truân

Quê hương qua rồi cơn ác mộng
Dòng sông Seine cứ ngỡ dòng HƯƠNG
Lững lờ nước chảy xuôi về bến
Êm ái trong tim rất lạ thường


Paris là thơ trong ảo giác
Thân tình gìn giữ khoảng đời tôi
Phải chăng có lẽ duyên trời đất
Sống giữa Paris tưỡng SaiGòn

Vẫn có lúc thấy buồn ray rức
Đôi khi muốn quên cả Việt Nam
Chỉ sợ mai này thân thành bụi
Hồn về quê cũ biết nương đâu

Nhớ quá nhiều lúc đứng ngẩn ngơ
Xa trông ngọn núi ... núi xa mờ
May ra còn có con diều giấy
Để tôi thả mộng nhớ Quê nhà 

Sực tỉnh lòng đau thấy thẹn thùng
Trong tôi chỉ có một QUÊ HƯƠNG
Ngày mai đất nước thanh bình lại
Tôi sẽ về theo dưới  bóng cờ

Cờ vàng phất phới bay trong gió
Vàng cả trời thu cả nước NAM

Tôn Thất Phú Sĩ
Paris  Sep. 2007