LE PARDON
Pour peu que votre image en mon âme renaisse,
Je sens bien que c'est vous que j'aime encor le mieux.
Vous avez désolé l'aube de ma jeunesse,
Je veux pourtant mourir sans oublier vos yeux,
Ni votre voix surtout, sonore et caressante,
Qui pénétrait mon coeur entre toutes les voix,
Et longtemps ma poitrine en restait frémissante
Comme un luth solitaire encore ému des doigts.
Ah ! j'en connais beaucoup dont les lèvres sont belles,
Dont le front est parfait, dont le langage est doux.
Mes amis vous diront que j'ai chanté pour elles,
Ma mère vous dira que j'ai pleuré pour vous.
J'ai pleuré, mais déjà mes larmes sont plus rares ;
Je sanglotais alors, je soupire aujourd'hui ;
Puis bientôt viendra l'âge où les yeux sont avares,
Et ma tristesse un jour ne sera plus qu'ennui.
Oui, pour avoir brisé la fleur de ma jeunesse,
J'ai peur de vous haïr quand je deviendrai vieux.
Que toujours votre image en mon âme renaisse !
Que je pardonne à l'âme au souvenir des yeux !
René-François SULLY PRUDHOMME
(1839-1907)
|
THA THỨ
Hình em tóc ngắn môi cười
Bâng khuâng thương nhớ một thời xa xôi
Tuổi xuân nay đã qua rồi
Long lanh mắt đẹp gọi tôi về nguồn
Còn đâu giọng nói yêu thương
Cho tim ngây ngất tơ vương mộng lành
Tiếng lòng dù có mong manh
Cung đàn cao vút trời xanh bẽ bàng
Tôi yêu môi thắm dịu dàng
Trán cao thanh lịch chứa chang tình người
Em đài các , em chơi vơi
Ngàn năm tôi vẫn : thằng khờ tương tư
Lệ lòng như giọt sương thu
Khối tình nức nở , mây mù giăng giăng
Mai kia nước mắt khô cằn
Thời gian lặng đứng ngỡ ngàng buồn tênh
Tuổi xuân giờ đã tan tành
Dư âm ngày cũ loanh quanh nỗi buồn
Ước gì sống lại trong hồn
Em tôi , mắt đẹp chập chờn trong thơ
tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
Bài thơ phỏng dịch số 59/100
|