Xin đừng trách ..


Riêng gởi Hà Linh Thuỷ
 
Vừa biết yêu đã lỡ lầm yêu biển
Tháng năm dài theo con tàu  lênh đênh
Bước phiêu du chợt thấy đời hiu quạnh
Neo tuổi vàng  giữa sóng nước mông mênh
 
Ngày xưa  đó khi chúng mình mới lớn
Em yêu anh , sao em  chẵng nói gì
Anh cứ ngỡ tình yêu là mộng mị
Là si mê là mơ mộng   viễn vông
 
Em dấu kín nên anh nào có hiểu
Lời tự tình em đâu tỏ  bằng lời
Đôi lúc thấy mắt em buồn vời  vợi
Anh tưỡng chừng hoa biển lững lờ trôi
 
Điều đơn giản mà sao em  e  ấp
Để nỗi lòng dằng kín đáy tâm tư
Bao nhiêu lần tàu quay về bến cũ
Muối thấm dần trong nỗi nhớ vu vơ
 

Bởi câm nín nên đời thành dang dỡ
Tiếng còi tàu thôi thúc chuyến đi xa
Sóng xô bờ rộn ràng miền đất lạ
Anh đi rồi cay đắng hoá thành thơ
 

tôn thất phú sĩ