Lâu lắm rồi em ngỡ mình đang chết |
Đang lụi tàn trong cơm áo – áo cơm |
Và … bất chợt chiều nay cơn gió lạ |
Đưa em về thăm lại nhánh sông xưa… |
Em bối rối chân ngập ngừng …đứng lặng |
Lòng rưng rưng hồn ngơ ngẩn tìm về … |
|
|
|
Xin cảm ơn cơn gió đến tình cờ |
Dầu rất khẻ cũng nao nao mắt nhớ |
Từ bao la vội vàng – anh chợt tới |
Em rụt rè ….run rẫy đón thanh âm |
Phút “cầm chân” nào ngờ thành nỗi nhớ |
Rất ngọt ngào - đằm thắm - mắt môi say |
Em ước gì trời cho nhiều phép lạ |
Sẽ biến xót xa thành những ngọt ngào |
Cho em về gặp lại cõi em xưa … |
Và trong đó có anh chiều ươm nắng |
Và nơi ấy có mùa thu tóc ngắn |
Có bến sông lặng lẽ đợi ai về |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
* Cầm chân: tên bài thơ của Yến Lan |