m


TẠ ƠN THẦY


Nỗi vui, niềm hạnh phúc sau khi tham dự ĐH 7 xôn xao, rộn ràng qua email, qua điện thoại của thầy trò Phan Thanh Giản Đà Nẵng bổng chùng lại vì tin buồn từ VN bay sang: Thầy Nguyễn Quang Đĩnh đã từ trần.

Những giọt nước mắt xót thương vừa lăn xuống những bờ môi chưa kịp khép lại sau những nụ cười tương phùng trong 2 ngày Đại Hội của nhiều môn sinh trong và ngoài nước.

Là một nhà mô phạm với thiên chức thụ nhân (trồng người), Thầy đã hoàn tất thiên chức của mình một cách hoàn mỹ.

Đứng trên bục giảng trước bảng đen, với viên phấn trắng, Thầy đã đã hướng dẫn và đào tạo rất nhiều nhân tài cho xã hội, cho quốc gia. Không những Thầy đã truyền đạt kiến thức văn hoá, trí tuệ của mình vào những bộ óc non nớt của học trò mình mà còn là gương sáng về đạo đức, về nếp sống thanh bần không màng lợi danh phù phiếm trong cuộc sống gần trăm năm của Thầy.

Sau biến cố 1975 thời thế đổi thay, tình người điên đảo Thầy như một cây đại thụ đứng vững vàng, đứng thẳng trong những cơn lốc thời đại.

Có những tháng ngày, một số môn sinh của Thầy gọi Thầy là Người cân sức khoẻ vì đó là cách mưu sinh của Thầy. Thầy ngồi tĩnh lặng trước chiếc cân trong góc nhỏ của một siêu thị ở Đà Nẵng giửa sự ồn ào náo nhiệt của một canh chợ đời nhưng vẫn giữ được cái tâm không vọng động.

Trong 10 năm được may mắn làm việc bên Thầy, tôi đã thấy ở Thầy những điều hay mà học hoài, học mãi vẫn chưa được một phần nhỏ của Thầy. Với riêng tôi, dù không có may mắn được làm môn sinh của Thầy, Thầy luôn luôn là bậc Ân Sư của tôi vì đức hạnh, vì cái tâm từ bi, cách đối xử ôn hoà từ tốn với đồng nghiệp, với phụ huynh và với cả môn sinh của Thầy.

Năm ngoái, trong Đại Hội trường tổ chức tại Đà Nẵng, dù sức khoẻ không được tốt, Thầy vẫn đến dự trong chiếc xe lăn do chị Trần Thị Ngân đẩy. Nhìn nét mặt hân hoan của Ngân, tôi biết em đang rất sung sướng, hãnh diện vì được may mắn đưa Thầy đến ngồi cùng quí Thầy, Cô trước giờ khai mạc. Tôi đến trước Thầy, hôn lên vầng trán trời biển của Thầy và nói: "Thưa Thầy, con là Dũng đây; Thầy khoẻ không? Thầy còn nhớ con không?". Thầy cười và nói khẻ: "Gặp lại học trò là tôi khoẻ ngay. Tôi nhớ chứ, các anh chị bên đó vẫn bình an cả chứ?".

Thầy vẫn thường nói Thầy xem học trò là con mình. Lời nói đã được chứng minh trong di chúc của Thầy, di chúc đã làm nhiều người khóc vì lòng thương môn sinh như con cái của Thầy.

Có một điều tôi tự hỏi là có phải đến phút cuối Thầy vẫn còn nghĩ đến học trò của mình hay không? Có phải Thầy đã đợi cho học trò mình có những nụ cười những niềm vui trọn vẹn bên nhau trong những ngày Đại Hội 7 ở Cali rồi Thầy mới thong thả ra đi?

Thưa Thầy,

Con chắc chắn với đức độ của Thầy, giờ đây Thầy đang nương thuyền Từ, từ giả bến Mê của Ái Hà để về bờ Giác.

Con có một ước nguyện là khi lìa đời con sẽ được Thầy đưa tay dìu con về cõi Thầy đang an vui như khi tại thế Thầy đã dìu dắt con trong những năm tháng bên Thầy.

Lạy Thầy,

Võ Anh Dũng