NHỮNG DÒNG HỒI ỨC

- Võ Thị Bích Thu -

           

       

Không biết bắt đầu như thế nào để ghi lại những hoài niệm về một vùng đất, một mái trường mà tôi đã đi qua trong những ngày chập chững vào nghề dạy học(1977). Chỉ biết chắc một điều nơi ấy đã lưu lại trong tôi dấu ấn đậm nét, không thể xóa nhòa. Thật may mắn, tôi có cơ hội gặp gỡ một vài đồng nghiệp và cựu học sinh - nơi tôi khao khát trở về tìm lại hương xưa của một thời quá khứ sau hơn 30 năm xa cách. Và, như có một sức mạnh nào đó đã thôi thúc tôi vượt qua những bộn bề, tất bật của đời thường để tìm về kỷ niệm, trải lòng mình qua những dòng chữ đơn sơ nhưng thật ấm áp nghĩa tình.

Trường cấp 3 Đức Phổ - Nghĩa Bình (Nghĩa Bình là tên gộp lại của 2 tỉnh Quảng-Ngãi và Bình- Định hồi mới giải phóng),mái trường đầu tiên trong cuộc đời dạy học của tôi. Trường nằm sát quốc lộ, gần trung tâm huyện, khuôn viên khá rộng, thoáng mát, đặc biệt là những đêm trăng gợi cho tôi cảm xúc thật nhẹ nhàng,bình yên, bớt đi những căng thẳng, âu lo,áp lực nặng nề mà sinh viên mới ra trường chúng tôi ngày ấy phải đối mặt      

Về nhận nhiệm sở ở một nơi chưa một lần đặt chân đến, một vùng quê xa lạ, không một người thân,tiện nghi cũng thiếu thốn nhiều, thắp đèn dầu mỗi tối, nhà ở của giáo viên là mái lợp tranh, vách đất( chỉ có phòng học được xây dựng tương đối đàng hoàng),...Chúng tôi thật sự chới với đến tội nghiệp. Biết bao thử thách phải vượt qua, tuổi đời, tuổi nghề còn non trẻ và những sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày cùng mối quan hệ với những người chung quanh....Hầu hết, chúng tôi sinh ra và lớn lên tại trung tâm thành phố Đà Nẵng, Huế...Thường ngày chỉ biết đi học, chưa làm gì gọi là lao động theo đúng nghĩa của nó, thậm chí ngay cả những công cụ lao động rất bình thường, có thứ chẳng biết gọi tên là gì. Do vậy, tôi và các bạn rất lúng túng, vụng về nên hay bị các thầy lớn tuổi phê bình là tiểu tư sản.Thú thật, mỗi lần có cuộc họp hội đồng hoặc họp tổ chuyên môn, tôi luôn hồi hộp, lo sợ không biết mình có bị chê trách điều gì mặc dù đã cố gắng hết sức trong nghề nghiệp và trong sinh hoạt tập thể...

Năm tháng qua đi đã cho tôi nhìn nhận cuộc đời một cách chín chắn hơn. Chính từ mái trường này đã rèn những bài học đầu tiên để cho tôi được đứng vững trên đường đời không phải khi nào cũng thuận buồm, xuôi gió, bước đi những bước vững chắc trong tương lai. Khi cầm bút viết những dòng chữ này, những kỷ niệm một thời đã ùn ùn kéo về tràn chảy tâm hồn làm tôi bối rối, xúc động, những cảm xúc không được ghi lại theo một trình tự sắp xếp nhất định, mong anh, chị, em trong ban biên tập thông cảm cho.

Tôi nhớ tên tất cả những thầy, cô trong hội đồng sư phạm...., nhớ những lần góp vui văn nghệ, nhớ những đêm đội chiếu phim của huyện về, chúng tôi được phân công bán vé, giữ cổng trong không khí nhộn nhịp, dưới ánh sáng của máy phát điện làm đỡ nhớ nhà. Tôi nhớ những lần cùng học sinh đi lao động ở núi Liệt Sơn, cắm trại ở Phổ Quang...,nhớ mùa nào, thức ấy, các học sinh thường mang biếu thầy, cô những "cây nhà, lá vườn" tuy đơn sơ, đạm bạc nhưng thấm đậm biết bao tình cảm thật chân thành, hồn nhiên, trong sáng, đáng trân trọng. Nhớ những lần bị chỉ trích, phê bình"tơi tả" đến nhụt chí, rơi nước mắt mà chẳng biết mình làm gì nên tội!?

Tất cả đã là dĩ vãng! Thế nhưng có điều luôn đọng lại và in hằn trong tôi những hình ảnh về một vùng đất, về một mái trường với những đồng nghiệp, những học sinh thân thương, những người dân quê mộc mạc, hiền lành, hiếu khách với biết bao nghĩa nặng, tình sâu. Điều đó đã được thử thách, kiểm nghiệm qua dòng chảy thời gian, qua guồng quay hối hả của cuộc sống hôm nay.         

Đến với trường cấp 3 Đức Phổ tỉnh Nghĩa Bình (1977- 1979), tháng 9/1979, tôi được về quê hương sau khi lập gia đình và được phân công giảng dạy tại trường PTTH  Phan Châu Trinh Đà-Nẵng. Thế nhưng, hằng ngày, trong những giờ lên lớp, bất chợt trong khoảnh khắc nào đó, tôi thường nhắc đến tên trường và những lớp học sinh đầu tiên trong cuộc đời dạy học với niềm cảm xúc trào dâng, không nói thành lời.

Khép lại bài viết này, cho tôi được gởi đến ban giám hiệu nhà trường, các anh, chị em đồng nghiệp và những học sinh thân yêu lời chúc tốt đẹp, lời chào nồng nhiệt, thắm thiết nhất.         

Bao giờ trở lại miền quê ấy
Nhớ lắm người ơi, nhớ quá chừng
Cuộc đời dù đã hai thứ tóc
Nghĩ về Đức Phổ, khóe mắt rưng....
 
Đà Nẵng, tháng 4, năm 2011 
Võ thị Bích Thu
(cựu học sinh Phan Thanh Gỉan 1970 -1973)