MỘT THỜI TÓC HÃY CÒN XANH

Võ Thị Sĩ

 

Cái tuổi học trò là một bức tranh thật sống động tuyệt vời. Hình ảnh của tôi , của bạn trong thời thơ ấu ấy sao mà đáng yêu đến thế . Nó trong sang , hồn nhiên , trẻ trung đầy sức sống , pha thêm một chút tinh nghịch qủy quái như một nét chấm phá tô điểm cho bức tranh thêm hài hòa . Dường như không có một chút tinh nghịch , một chút qủy quái thì không phải học trò , phải không các bạn?

Lớp tôi từ lớp đệ tam , cùng góp tay làm ra cuốn đặc san “ GIÓ HIỀN “ trong đó có tám đứa nằm trong ban biên tập là Bảo Hạnh , Bảo Phượng, Bảo Liên , Bảo Hảo , Kim Cúc , Võ Sĩ … tụi nó thường đùa là không phải GIÓ HIỀN mà toàn gió bão không à . Trong tờ báo còn có sự góp mặt của NGÔ PHÚC - viết chữ rất đẹp và Đào Ngọc Lý - vẽ phụ bản làm tăng gía trị cho tờ báo rất nhiều . Không biết anh THI LÝ TÌNH có còn nhớ không , năm ấy chúng tôi học đệ tam thì anh học đệ nhất , tình cờ chúng tôi phát hiện được một bài báo của mấy anh đệ nhất “ CỌP RĂN “ của một bài báo nào đó . Thế là , chúng tôi viết bài chỉ trích dữ dội . Trận chiến ấy , bây giờ nghĩ lại vẫn thấy còn một chút bồi hồi , khoái cảm , không biết các anh í có “ốt dột “ không nhỉ ?

Hồi ấy , chúng tôi nổi tiếng là cấy chọc cười thiên hạ , vô cùng hài hước . Ngồi trong lớp lúc nào cũng có tiếng cười . Đã thế lại dành ngồi bàn đầu , nên thường ăn cốc thầy VĂN luôn .

Đặc biệt danh cho mọi người là sở trường của tuổi học trò và đó cũng là chuyên môn của nhóm chúng tôi . Nào là mẹ Mốc , hàm tiếu , hơi hàm tiéu , hoàng tử Peneciline , thế sự dud u … Có người còn được mang danh hiệu rất dài là “ bà quen bà giống con nho “ Tất cả họ , cho đến bây giờ chúng tôi cũng chẳng còn nhớ ai là ai , vì sao lại đặt tên ấy , và chắc họ cũng không biết họ đã từng mang những cái tên kỳ cục như vậy . Chỉ biết rằng những biệt danh của họ đã làm giàu cho kho tàng ký ức tuổi thơ của chúng tôi . Chúng tôi còn nhớ mãi trong lớp có hai người bạn tên Phúc là Ngô Phúc và Diệp Phúc . Ngô Phúc mang biệt danh là Vô Phúc , Diep Phúc mang biệt danh là Diễm Phúc vì Ngô Phúc thường được thầy gọi lên bảng làm bài , còn Diễm Phúc thì rất hiếm khi . Bởi anh chàng này có dáng vẻ “đáng gờm “ mặt mày lúc nào cũng như thách thức mọi người “ thằng nào , thằng nào dám đụng đến ông ? “ thế nên Diệp Phúc rất ư là diễm phúc , còn Ngô Phúc rất ư là vô phúc ( hoàn cảnh của Ngô Phúc hiện nay cũng rất đáng thương tâm )

Kỷ niệm về những giờ học vui , đầy ắp tiếng cười thì không sao kể xiết . Những kiểu tinh quái của tuổi học trò thì vô cùng vô tận , Ngày xưa mình có lẽ cũng đã làm buồn lòng thầy cô nhiều vì những trò tinh nghịch . Đến hôm nay được đứng trên bục giảng , đôi lúc phải khóc vì những trò tinh quái của học sinh , mình lại rưng rưng nhớ lại trường xưa , thầy cũ và bạn bè thân yêu của một thời ấu thơ , một thời tóc hãy còn xanh .

Tôi muốn viết lên một điều gì đó , muốn nói lên một điều gì đó để tỏ lòng biết ơn thầy cô bao năm dạy dỗ , vun đắp cho chúng tôi nên danh nên phận bây giờ . Nhưng trí mọn tài hèn , tôi chỉ biết giữ trong tim những tình thương yêu kính trọng những thầy cô của trường PHAN THANH GIẢN năm nào .

VÕ THỊ SĨ
Đà Nẵng