Lữ Kim Liên:
B52, pháo đài bay khổng lồ



Có lẽ không mùa nào làm tôi nhớ quê hương, các bạn cùng lớp ở quê nhà bằng cái mùa Giáng sinh, và đặc biệt là đêm Giáng Sinh. Đêm Giáng Sinh trên khắp các nẻo đường trong khu xóm Đà Nẵng, dẫn đến các nhà thờ lớn nhỏ đều nhộn nhịp, tấp nập những người qua lại. Dường như ai cũng đòi đổ xô ra đường đón mừng Chúa giáng thế! Ngoài các gia đình có đạo phải đi lễ nữa đêm, các lớp trẻ choai choai mới lớn như bọn tui không đạo cũng tụm dăm tụm ba xum xê bàn tính tới lui rằng tối nay mình hẹn ở đâu, nhà đứa nào....Rồi cũng theo đuôi đám đông, chen lấn xô đẩy, lê lết lang bang không mục đích, vô chỉ tiêu trên khắp các nẻo phố chi chít những người là người cho đến khi chân mõi rã rời, người mệt đừ, cơn buồn ngủ bao vây tấn công tới tấp, ngáp ra nước mắt, chúng tôi mới hăng hái chia tay nhau về.

Phố núi cao, phố núi đồi cao... là nơi tôi đang sống, tiếng hát Thái Thanh trong nhạc phẩm Còn Chút Gì Để Nhớ Để Quên càng gợi niềm nhung nhớ quê hương trong tôi rào rạt. Đám tuyết lạnh lẽo ngoài kia vẫn không ngớt ngừng rơi. Còn đâu những đên Noel ấm áp vai sánh vai, tay trong tay, sợ lạc mất nhau, tung tăng theo từng đợt sóng người. Khuôn mặt quen thuộc của các bạn Thanh Vân, Cam Thảo, Thu Nam bỗng hiện về sống động trong trí nhớ... và lấp ló đâu đây mái trường PTG thân yêu trong lớp B5, buổi học Anh Văn đầu tiên với thầy Cát Văn Uẩn được khởi đầu..

Theo tôi đoán, có lẽ chưa thuộc hết tên của các học trò, nên thầy đã phát minh ra một phương pháp gọi tên rất hữu hiệu chí lý.

Tất cả các anh dãy bên này là A và các chị bên kia là B. Bắt đầu từ anh ngồi bàn đầu và ngay đầu bàn là anh A11,anh bên cạnh  là A12. Anh ngồi bàn số 9 cuối cùng và trong góc là A96, và cách gọi tên này cũng áp dụng cho dãy các chị”.

Lúc đó chúng tôi đã không ai thắc mắc hay phản đối phương pháp chiếu tọa độ của thầy, không gọi bằng tên thì gọi bằng số nào có ai mất mát gì đâu! Nhưng thiệt không ngờ cái bọn mầy râu ở cuối lớp tôi có một bộ óc sáng tạo độc địa.

Lần đầu tiên gặp Lữ Kim Liên tôi đã nhận ra Liên có một nét đẹp quyến rũ phúc hậu. Không hẵn vì tôi bị thu hút bởi cái sắc đẹp trời phú của nàng mà chính là cái vẻ nhân từ, thành thật cởi mở vui tánh đã làm tim tui xao xuyến hơn hết. Ngoài nụ cười độ lượng thường nở trên môi, đôi má hây hây ửng hồng khi bị các đấng mầy râu tàn ác chọc ghẹo, Kim Liên còn có tài kể chuyện tếu rất có duyên! Gần nàng thế ̣nao bạn cũng được một trận cười không bể bụng thì cũng là đau bụng.

Than ôi, hôm ngày Kim Liên chào đời, có lẽ ông trời lên cơn nhức đầu.

Tạo hoá  lúc đỗi bất bình,

Đã cho nhan sắc, cướp đi dáng hình?

Trái hẳn với bộ mặt thánh thiện dễ cảm, Liên có một thân hình đồ sộ hơn các bạn gái. Tuy không nói ra, nhưng theo phản ứng hăm dọa đám con trai, tôi đoán nàng cũng buồn khổ không ít sau những câu nói đùa cợt vô tình và rồi gần đây  cái phương pháp chiếu tọa độ của thầy Uẩn.

Chị B52 lên bảng”

Lữ Kim Liên lật đật đứng dậy. Lập tức có tiếng từ dước lớp vọng lên,

Ồ!...B52 ?”,

Tiếp theo tiếng cười léo nhéo,

Hì hì...B52 tụi bay ơi!….....hí hí................Coi chừng bị thả bom!”

Cả lớp nam nữ cười ầm lên, các bạn bàn trên ngoáy cổ xuống xem B52 là ai, và tiếng nói xuất phát từ cửa miệng nào?

Kim Liên biết mình lại bị chọc...Nàng can đảm bước ra khỏi bàn; cố gượng nụ cười héo hắt; má đỏ ửng, nàng đảo mắt xuống bàn dưới của bọn con trai ngúyt một cái thiệt dài, thầm đe dọa, rồi các ông sẽ biết tay tui! Và nàng từ từ tiến lên bảng Bọn con trai dưới này bắt đầu nhái theo tiếng động cơ.

Ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù...Tiếng máy bay cất cánh đã theo từng nhịp chân của nàng lên tận bàn thầy.

Và rồi,

“Boom!”

“Boom!”

“Boom! Máy bay đã tới đích thả bom!”

Một lần nữa cả lớp lại khúc khích cười, lần này thầy Uẩn đưa mắt ra hiệu im lặng.

Dò bài xong, tiếng Ù ù ù ù ù...lại từ từ nỗi lên theo gót Kim Liên về tới bàn. Trước khi bước vào chỗ  ngồi Liên đưa ngón tay trỏ chỉ vào đám con trai đe dọa.

Chút nữa ra về các ông chết với tui!”

́t câu, nàng cười toe toét, nụ cười độ lượng tha thứ của nàng đã  không làm chàng nào nao núng sợ hãi.

Cuối năm đó lớp làm báo. Lữ Kim Liên đã can đảm viết bàiTrời Cho Tôi Ú. Nàng tâm sự  kiếp trước phạm tội chi mà kiếp này trời đày cho nàng có một thân hình bồ tượng. Tuy rằng nàng được đa số các bạn gái mến chuộng nhưng không thể nào tránh được mặc cảm khi nghe những lời chọc ghẹo sau lưng dù là vô tình, hoặc  những ánh mắt diễu cợt nhìn nàng xoi mói thầm hỏiĂn cái chi mà mập rứa? đã làm nàng bực bội, muốn dộng cho tụi hắn vài cái! Nhân dịp làm báo năm nay, nàng đã anh dũng trút hết những nỗi buồn tủi, khổ sầu trên những trang giấy vô tội mong các bạn ý thức và khám phá được: Dưới thân hình đồ sộ xấu xí bề ngoài của nàng là một tâm hồn cao thượng, một trái tim nồng nhiệt tình bạn hữu sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với tất cả các bạn....Kết luận, nàng đã không oán giận ai , kể cả Trời, là Người đã đày đọa tấm thân nàng, và cả những lời chọc ghẹo của các bạn trong và ngoài lớp được nàng tha thứ.

Những cô bé tò mò ngây thơ ở mấy lớp dưới, sau khi đọc bài Trời Cho Tôi Ú, cứ thập thò trước cửa lớp xin được coi mặt chị Lữ Kim Liên, chị có ú thiệt như  trong bài chị viết?

Năm 2002, tôi gặp lại Lữ Kim Liên và một số các bạn gái khác ở San Jose. Nhìn Liên, nhìn các bạn, thì hỡi ôi các thân hình uyển chuyển thon thẻ duyên dáng thướt tha trong những tà áo dài trắng cuả một thời nữ sinh giờ chỉ còn lại trong những quyển album cũ ngày xưa.... đã được thay thế bằng những dáng vóc sồn sồn, không eo ót, ai cũng phì như ai, ai cũng lo DIET, tập thể dục nhịn ăn hoài mà cứ lên cân. Tôi cười nói với Kim Liên và các bạn:

Liên tám lạng thì tụi mình cũng hơn nửa cân. Bây giờ tất cả chúng ta không ai thua ai thì cùng nhau viết bài “Trời Nuôi Ta Ú!”.

“….Còn một chút gì để nhớ để thương....Tiếng ngân dài Thái Thanh đã kết thúc bản nhạc đưa tôi về hiện tại. Tuyết rơi lất phất trắng xóa cả bầu trời. Oh! Sao trông giống những tà áo trắng ngày xưa bay phất phơ sau các giờ tan học.

Thân tặng người bạn B52 của lớp10B5.

Thanh-Hương
Giáng Sinh 2005