Ba Chậu Hoa Lan

 

 

 

 

 

Tháng 11 năm 2002 ở Houston, vì cơn bão nào không biết mà bỗng dưng Huyền Linh nảy ra một ý kiến thần sầu là chúng ta cùng đóng góp một số tiền nhỏ tặng thầy Đức để gọi là cám ơn và nhớ ơn công lao dạy dỗ cuả thầy, và Linh sẽ gởi về đúng vào dịp lễ Nhà Giáo toàn quốc ở VN vào ngày 20 tháng 11.  Kim Liên và tôi đồng ý ngay, thế là hai đứa lật đật viết check gởi cho Linh.

Không bao lâu, ba đứa đều nhận được email cuả thầy Đức báo tin đã nhận được quà và thầy rất cảm động cám ơn chúng tôi còn nhớ đến thầy. Có lẽ vì quá xúc động, và muốn niú kéo lại các hình ảnh lu mờ còn sót lại trong trí nhớ của thầy về ba cô bé học trò ngây thơ ngày xưa nên Giáng Sinh năm đó thầy đã mua ba chậu hoa Lan thật đẹp để trong nhà chiêm ngưỡng vào những ngày lễ, cũng như để cho thầy được dịp nhìn ngắm chăm sóc...tìm lại được niềm ấm cúng thân thương trong tình thầy trò vào dịp Tết sắp đến. Thế nên thầy đã đặt tên cho mỗi cây là Linh, Liên và Hương. Thầy còn nói thầy đang nuôi chúng tôi trong nhà. 

Tôi xúc động không kém, nhưng hơi thắc mắc! Làm sao thầy biết cây nào là của Linh, của Liên và của Hương? Sau một hồi suy nghĩ tôi có ý kiến là gợi ra các đặt tính và hình dáng khác biệt của mỗi đứa để thầy dễ dàng phân biệt đứa nào ra đứa nào. Tôi trả lời email của thầy. Nếu thầy thấy cây nào cứ nở hoa, nở nụ xum xuê, hoa nhiều hơn lá đó là nàng Trần Huyền Linh! Vì nàng này cười nói suốt ngày, ai có chuyện buồn sẽ biến ra chuyện vui ngay. Anh Hiệp chồng nàng, còn phải khen lấy khen để vợ mình cứ như cái đài Houston phát thanh không ngừng...hí hí...Cây nào dễ nuôi không cần phân bón, không tưới nước nhiều mà hoa với lá cứ mọc um tùm loạn xà ngầu, thì đó là Lữ Kim Liên! Người đẹp B52 của lớp10 B5 ngày nào. Trái lại, cây nào mà thầy phải gải đầu khổ sở cho ăn uống đầy đủ nhưng sao cứ LÙN và ĐẸT tưởng như gần chết. Oh!  Xin thầy chớ có buồn lo, nó không dễ chết đâu nó sẵn sàng phấn đấu với đời và sống dai lắm, đó là Phạm Thanh Hương!

Tháng 11 năm sau 2003, cũng vào dịp lễ Nhà Giáo thầy lại email cho ba đứa chúng tôi. Lần này thầy có vẻ buồn, mắc cỡ, và xin lỗi báo tin là ba đứa chúng tôi SẮP CHẾT HẾT CẢ RỒI! híc híc híc....Thầy đã đọc biết bao là sách  về cách trồng cây Lan và làm đúng theo như lời chỉ dẫn, thầy còn đi hỏi về những người expert về Lan xem có cách chi cứu chữa bọn tôi chăng nhưng cuối cùng thầy khám phá ra vì nước chỗ thầy có nhiều phèn chua quá, các thiếu nữ đài các như chúng tôi làm sao nuốt phèn chua mà sống trăm năm được!  

Đọc email thầy xong nửa thương thầy nửa buồn cười quá, định bụng hôm nào có dịp chọc thầy "Thầy nuôi bọn em mà nỡ nào cho bọn em ăn phèn chua hèn chi đứa nào cũng chết trụi là phải?"

Từ dạo đó mỗi lần đến lễ Nhà Giáo, rồi Giáng Sinh là tôi luôn liên tưởng đến thầy Đức và ba chậu Hoa Lan.

Thanh-Hương
Giáng Sinh 2005