Tôi xúc động không kém, nhưng hơi thắc mắc! Làm sao thầy biết cây nào là của Linh, của Liên và của Hương? Sau một hồi suy nghĩ tôi có ý kiến là gợi ra các đặt tính và hình dáng khác biệt của mỗi đứa để thầy dễ dàng phân biệt đứa nào ra đứa nào. Tôi trả lời email của thầy. Nếu thầy thấy cây nào cứ nở hoa, nở nụ xum xuê, hoa nhiều hơn lá đó là nàng Trần Huyền Linh! Vì nàng này cười nói suốt ngày, ai có chuyện buồn sẽ biến ra chuyện vui ngay. Anh Hiệp chồng nàng, còn phải khen lấy khen để vợ mình cứ như cái đài Houston phát thanh không ngừng...hí hí...Cây nào dễ nuôi không cần phân bón, không tưới nước nhiều mà hoa với lá cứ mọc um tùm loạn xà ngầu, thì đó là Lữ Kim Liên! Người đẹp B52 của lớp10 B5 ngày nào. Trái lại, cây nào mà thầy phải gải đầu khổ sở cho ăn uống đầy đủ nhưng sao cứ LÙN và ĐẸT tưởng như gần chết. Oh! Xin thầy chớ có buồn lo, nó không dễ chết đâu nó sẵn sàng phấn đấu với đời và sống dai lắm, đó là Phạm Thanh Hương!
Tháng 11 năm sau 2003, cũng vào dịp lễ Nhà Giáo thầy lại email cho ba đứa chúng tôi. Lần này thầy có vẻ buồn, mắc cỡ, và xin lỗi báo tin là ba đứa chúng tôi SẮP CHẾT HẾT CẢ RỒI! híc híc híc....Thầy đã đọc biết bao là sách về cách trồng cây Lan và làm đúng theo như lời chỉ dẫn, thầy còn đi hỏi về những người expert về Lan xem có cách chi cứu chữa bọn tôi chăng nhưng cuối cùng thầy khám phá ra vì nước chỗ thầy có nhiều phèn chua quá, các thiếu nữ đài các như chúng tôi làm sao nuốt phèn chua mà sống trăm năm được!