(Võ
Anh Dũng)
(Slideshow)
Nhân
chuyến đi Oakland , California , chúng tôi có
cơ hội tham dự cuộc họp sơ khởi bầu ban tổ chức
Đại hội kỳ năm, kỷ niệm 55 năm ngày thành lập
trường PTG Đà nẵng tại cơ sở làm việc của anh
Bùi ngọc Quang ở San José.
Cuộc họp sẽ khai diễn vào lúc 1 giờ trưa, nên
chúng tôi rời Oakland vào lúc 12 giờ.
Trời Bắc Cali cuối đông nên vẫn còn lạnh và
xa lộ đến San José cũng vắng xe vì là ngày chủ
nhật.
Khi gần đến nơi thì Huy nhận được điện thoại
của chị Bích Liên hỏi là có trở ngại gì trên
đường đến nơi họp không và chị cho biết là đã
đến địa điểm nhưng chưa thấy ai nên chị sẽ ngồi
trong xe chờ chúng tôi đến để cùng vào văn phòng
của anh Quang.
Anh Quang đã tiếp chúng tôi rất niềm nỡ và giới
thiệu chị Quang và hai cháu gái thật dễ thương
của anh, chị. Anh cũng giới thiệu anh Thư, liên
lớp 71.
Thì ra, ở đâu cũng vậy, người ở xa luôn luôn
đến đúng giờ. Lý do? Có thể vì sợ lạc đường
nên đi sớm, hay....vì đói bụng nên chạy nhanh
hy vọng đến nơi sẽ được chủ nhân mời ăn trưa!!!!
Cả
hai lý do, trong trường hợp nầy đều đúng cả.
Sau khi chào hỏi , giới thiệu, anh Quang chỉ
hai hộp Pizza để trên bàn và nói:
"Anh Dũng và các anh chị chắc
chưa ăn trưa nên Quang có order Pizza . Chút
xíu nữa sau cuộc họp, Quang sẽ mời các anh,
chị dùng bún bò xào do bà xã Quang làm đầu bếp."
Bún bò xào là món tôi rất thích, nhưng chờ đến
sau cuộc họp mới được ăn nên chúng tôi, không
khách sáo, đã thanh tóa gần hết 1 hộp Pizza.
Rồi mọi người lần lượt đến nơi, anh Hiếu, anh
Hân, chị Châu, anh Nhân, chị Hoa, chị Phi, anh
A.
Tay bắt, mặt mừng, tiếng cười , nói và nhất
là những mẫu chuyện nho nhỏ của chị Châu làm
mọi đã làm không khí cuộc họp vô cùng vui, nhộn.
Chị Hoa, bạn học của chị Châu ở Nữ trung học
hỏi khó:
"Ê Châu, tau biết mi học Bồ Đề,
sau qua Nữ Trung Học chứ đâu có học Phan thanh
Giản nên mi lấy tư cách chi mà được ngồi ngang
hàng họp với tau rứa hỉ?"
Chị Châu từ giọng Bắc đổi qua giọng Quảng Nam
đặc sệt:
"Tau học sinh PTG niên khóa
2002. Không tin mi hỏi Huy và anh Dũng đi."
Chị tiếp:
"Các anh, chi biết không, năm 2002,
Châu vào Internet, lạc vào Quán Phan Thanh Giản
thấy các anh các chị hoạt động vui quá nên Châu
xin gia nhập và sau đó được các anh chủ quán
phá lệ cho vào danh sách học sinh PTG dưới dạng
"con nuôi"."
Cuộc họp khai mạc lúc 1 giờ 30. Sau mục tự giới
thiệu, cuộc họp đã bầu ra ban tổ chức ĐH, định
giá vé Dạ tiệc thì chị Lư Kim Liên đến. Trước
đó chị có phone cho biết bị kẹt xe nên đến trể.
Thực sự thì chị không bị kẹt xe mà phải lo làm
bánh bột lọc, bánh bèo và nấu chè đải mọi người.
Cuộc họp tạm ngưng. Chị Hoa, Châu giúp chị Kim
Liên mang khay nồi vào để tên bàn chung với
Pizza. Vậy là Đông Tây đã gặp nhau nhưng chắc
chắn những người có mặt đã dành cho bánh bột
lọc, bánh bèo, chè 1 cảm tình nồng hậu hơn.
Cuộc họp sau đó đã đạt được những kết quả cụ
thể cho ĐH. Nhà hàng, nơi Picnic, ban nhạc đã
lo xong. Vé sẽ được phát hành trong tuần tới,
v.v.v.,. Nhưng thành quả tốt đẹp nhất là lòng
hăng say, nhiệt tình với trường cũ, bạn xưa
của những thành viên trong ban tổ chức.
Khi cuộc họp chấm dứt, không khí của văn phòng
của anh Quang bổng biến thành quán bà Bu, bánh
bèo trường Nam vì các nàng dành nhau các món
ăn của chị Kim Liên.
Thì ra dù ở tuổi nào, khi gặp lại nhau, những
dấu yêu dưới mái trường thân yêu ngày cũ cũng
bừng sống lại như một nhắc nhớ tới quãng đời
hoa mộng, hồn nhiên.
Trước khi ra về, chúng tôi đã được anh Quang
tự tay chụp những bức hình lưu niệm.
Những cái siết tay, những lời chúc thượng lộ
bình an làm ấm lòng những người ở xa.
Chuyến bay về dường như ngắn hơn vì tôi miên
man nghỉ đến những chân tình của các cựu học
sinh PTG dành cho ngôi trường xưa.
Trên đường về nhà, xa lộ vắng tanh vì đã gần
1 giở sáng. Những giọt mưa Tây Bắc tạt vào kính
xe như nhắc cho tôi biết tôi đã về lại tiểu
bang Washington.
Và tôi nghỉ đến một ngày thật đẹp, có nắng vàng
rực rỡ ở San José, California:
Ngày thứ bảy 25 tháng 7 năm 2009,
ĐẠI HỘI KỲ V KỶ NIỆM 55 NĂM NGÀY THÀNH
LẬP TRƯỜNG PHAN THANH GIẢN ĐÀ NẴNG.