Kính thưa quý quan khách.
Kính thưa quý thầy cô và bạn thân mến
Cái thuở mà hầu hết các thế hệ chúng ta ngày hai buổi cắp
sách đến ngôi trường thân yêu Phan Thanh Giản Đà Nẵng:
…Giờ nao nức của một thời tuổi
trẻ
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương!
Những hồn nhiên thơ mộng tuổi vào trường
Rương nho nhỏ với linh hồn bằng ngọc
Chân non dại ngập ngừng từng bước
nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè…
Tuổi mười lăm gấp sách lại đứng nghe
Lòng mới nở giữa tay đời ấm áp…
(Tựu Trường - Huy Cận)
Thời gian bốn, năm chục năm qua
tưởng chừng như tách trà còn đang nghi ngút khói mới hôm
qua. Tiếng cười thánh thót hồn nhiên dưới vòm cây lá biếc
trong sân trường quen thuộc. Chỉ cần một chiếc lá rơi nhẹ
xuống mặt hồ tiềm thức là y như khúc phim dĩ vãng ngày
tháng cũ lại bùng vỡ sáng lên trong hồn nhau hiện hữu thân
yêu với những kỷ niệm êm đềm.
Ngày xưa chúng ta cứ tưởng chừng nhìn ngắm dòng sông Hàn
xuất phát từ Hòn Kẽm Đá Dừng trong dãy Trường Sơn thăm
thẳm đổ về từ nhánh Sông Thu để cuồn cuộn ra khơi biệt
ngàn dấu tích. Nhưng có biết đâu dòng hải lưu sông Hàn
vẫn thầm lặng miệt mài chảy giữa mênh mông đại dương. Cũng
giống như chúng ta mang dòng hải lưu Phan Thanh Giản trôi
giạt khắp bốn phương trời. Trưởng thành theo thời gian
và vượt qua bao nhiêu gập ghềnh sỏi đá bão tố của cuộc
đời di tản đau thương bằng máu và nước mắt để mưu cầu hạnh
phúc tự do an bình nơi xứ người. Con đường lưu vong cách
trở lâu dần rồi cũng gần gũi quen thân. Đôi khi giữ tâm
tĩnh lặng không biết là sông hay là núi, chỉ thấy quê hương
ở trong tâm mình nguyên vẹn thủy chung. Thế giới nơi chốn
bạn hữu định cư trong tầm nhìn không còn bí hiểm vĩ đại
như ngày xưa tưởng tượng ở quê nhà. Nhưng đối với tình
cảm chủ quan của chúng ta thì không có nơi nào đẹp bằng
quê hương… thành phố đã cưu mang ngôi trường Phan Thanh
Giản thân thương vẫn là hình ảnh khó phai trong tâm trí
của chúng
ta… Sự sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình…
Chính vì chúng ta không bao giờ muốn đánh mất cội nguồn,
đánh mất bản sắc đặc thù văn hóa dân tộc ở nơi những quốc
gia chúng ta chọn để dung thân. Đánh mất bản chất hồn nhiên
chân thật cư xử với nhau dưới mái trường Phan Thanh Giản
ngày xưa quả thật là điều đáng tiếc. Nên Giáo Sư Võ Anh
Dũng, Giáo Sư Nhật Ngân đầu tiên gợi ý cùng với một số
cựu học sinh tại Nam California: Ái Cầm - Lê Thị Thúy -
Trương Hoàng Vân - Thái Khải Mạn, Trần Thể Dzu, Nguyễn
Chánh, Võ Đình Huy, Nguyễn Gia Việt Hùng, Thiếu Lan, Trần
Kỳ Sơn, Võ Kim Cương, Ngô Lệ Mỹ, Trương Thị Thanh Xuân,
Nguyễn Kim Hạnh, Nguyễn Thanh Nhạn, Phan Kim Nguyên, Đỗ
Thị Oanh, Tường Vi…quyết tâm thành lập Hội Ái Hữu Cựu Học
Sinh Phan Thanh Giản ở hải ngoại. Mục đích bảo tồn và phát
huy tình thân xa gần và thể hiện tinh thần "Tôn Sư Trọng Đạo" luôn nhớ đến quý thầy cô. Tương trợ chia xẻ buồn vui với nhau giữa bằng hữu
đồng môn ở hải ngoại và trong nước. Chính vì ý nghĩa cao
quý đó nên đã được sự tiếp tay cùng với sự hưởng ứng của
quý thầy cô và quý bạn đồng môn. Đã nồng nhiệt hỗ trợ liên
tục tổ chức các Đại Hội Lần Thứ Nhất đến Đại Hội Kỳ II,
Kỳ III, và Kỳ IV đạt những thành quả tốt đẹp.
Đặc biệt các bạn Trần Thiếu Lan, Võ Đình Huy, Hồ Thu Thủy
đã bỏ nhiều thì giờ, công sức thực hiện trang nhà Phan
Thanh Giản Đà Nẵng mỗi ngày thêm nhiều sáng tạo, khởi sắc
và phong phú. Và cũng cám ơn nhóm IBM với Huyền Linh, Phan
Tấn Hiệp chủ trương Đặc San Phan Thanh Giản từ hình thức
đến nội dung, một công trình giá trị về văn học và lưu
niệm đáng được ca ngợi.
Xuyên qua những thành quả mà Hội Ái Hữu chúng ta ghi nhận
được như phát huy tình thân chia xẻ buồn vui với bằng hữu
xa gần, liên tục gởi quà tặng quý Thầy Cô trong hoàn cảnh
khó khăn vào dịp Xuân Tết.
Năm nay, Đại Hội Kỳ V Kỷ Niệm 55 Năm Ngày Thành Lập Trường
Phan Thanh Giản Đà Nẵng được tưng bừng tổ chức tại thành
phố Thung Lũng Hoa Vàng (San Jose) thơ mộng và hiền hòa.
Các bạn Lữ Kim Liên, Nguyễn Thị Bích Liên, Bùi Ngọc Quang,
Nguyễn Thị Hoa, Nguyễn A, Nguyễn Hiếu, Nguyễn Thu, Nguyễn
Châu và Lê Hân ban tổ chức với sự tham dự quý thầy cô và
các bằng hữu đồng môn ở các tiểu bang Hoa Kỳ và nước ngoài.
Đại Hội Phan Thanh Giản Đà Nẵng Kỳ V thành công viên mãn.
Chúng tôi hy vọng thế hệ chúng ta mãi mãi là nhịp cầu nối
kết tình thân giữa quý thầy cô và bằng hữu đồng môn đông
tây hài hòa sắt son bền vững. Như lửa ấm trong lòng nhau.
Hôm nay chúng ta ngồi bên nhau, thầy trò đã hòa chung mái
tóc bạc trắng như mây trời. Chúng ta đã hiểu con đường
trầm luân sạn đạo thăng trầm của lịch sử mà chúng ta đã
vượt qua. Có còn lại chăng là những kỷ niệm ngọc ngà của
một thời yêu dấu trên quê hương ngày xưa mà trong đó chúng
ta đã có một phần đời hạnh phúc dưới mái trường Phan Thanh
Giản Đà Nẵng bên quý thầy cô và bằng hữu với ánh mắt như
bình minh, nụ cười như hoa và tình thương như sông biển.
Bây giờ ở nơi viễn xứ, thời gian rồi sẽ phai tàn, nhưng
nét đẹp của bản sắc đặc thù văn hóa dân tộc và những kỷ
niệm thân ái của trường Phan Thanh Giản mãi tồn tại khi
chúng ta đã quên đi tất cả.
Kính chúc quý thầy cô và các bạn hữu cùng với gia đình
xa gần lúc nào cũng an vui hạnh phúc, mọi nguyện ước đều
đạt thành như ý.
Trân trọng kính chào