Tình Phan Thanh Giản Nghìn Phương Đậm Đà
Cảm nghỉ về Đại Hội kỳ V tại San Jose, California


 

Tôi xin phép nhà thơ Thái Tú Hạp được dùng câu thơ của anh làm  đề tựa  cho bài viết nầy, nói lên cảm nghỉ của tôi trong những ngày Đại hội tại San José.

 
Tôi sẽ không viết về sự thành công hay những thiếu sót của Đại Hội vì đã có nhiều người làm thay tôi. Ở đây tôi  chỉ muốn nói đến cái tình trong sáng, tuyêt vời, tình PHAN THANH GIẢN.
 
Càng lớn tuổi hình như đa số chúng ta đều muốn sống gần kỷ niệm. Sẽ buồn và bất hạnh vô cùng khi ta ôn lại kỷ niệm trong cô đơn, bên cạnh không có ai để chia xẻ những vui buồn của quá khứ.
 
Nhưng cũng sẽ vô cùng hạnh phúc nếu chúng ta ôn lại kỷ niệm bên những người thân, để được cười, được khóc khi nhắc lại những năm tháng hoa mộng dấu yêu của một thời cắp sách.
 
Và những cựu học sinh Phan Thanh Giản Đà Nẵng, những con chim mất tổ, đã thật sự hạnh phúc khi nghe tiếng gọi đàn bay về San José tham dự Đại Hội V, kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường.
 
Niềm hạnh phúc đó đã được thể hiện qua những hình ảnh đăng trên web trường. Nó cũng được biểu lộ khi chúng ta gặp lại nhau sau bao năm xa cách qua những cái siết tay thật mạnh, những vòng ôm trìu mến và cảm động hơn nữa là những giọt nước mắt mừng vui .
 
Niềm hạnh phúc đó thể hiện rỏ ràng vào buổi sáng Picnic ở 1 công viên nơi xứ người. Những cựu học sinh tham dự phần lớn mắt còn ngái ngủ vì đêm qua thức khuya ( hoặc không ngủ) vì chuyện trò, vì cụng ly hoặc  vì lo cho ĐH , nhưng trên môi vẫn giữ 1 nụ cười thật tươi.
 
Niềm hạnh phúc đó đã được nghe qua những tiếng "mi", "tau" thân thiết của những cựu học sinh PTGĐN dù thời gian đã sơn trắng mái đầu, hay những dấu chân chim đã hằn sâu lên đuôi mắt.
 
Và  tất cả chúng ta đã hạnh phúc trong tình thương cho nhau, cho Thầy, Cô và cho ngôi trường yêu dấu.
 
Tình thương đó đã vượt cao hơn những thành công hay thiếu sót của ĐH. Trong một lần điện đàm, anh trịnh Quốc Phú có nói: "Em nghỉ, tình thương PTG sẽ làm những buồn phiền lớn thành nhỏ và từ nhỏ sẽ thành số không."
 
Đại Hội giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Tôi chắc chắn trong những ngày qua, chúng ta  điện thọai, điện thư cho nhau nhắc lại những vui buồn của Đại hội. Chúng ta nhắc lại nhưng câu chuyện tiếu lâm, nhưng lần cụng ly, những đêm không ngủ. Chúng ta nhắc lại không khí náo nhiệt tưng bừng của buổi picnic với những món ăn Quảng Đà, nhưng nồi bánh canh nghi ngút khói mà tác giả là cô em có trái tim từ bi Lữ Kim Liên. chúng ta nhắc lại những màn trình diễn đặc sắc của liên lớp IBM mà tác giả là cô em láng giềng của tổng thống Bush Trần Huyền Linh. Chúng ta đang lật từng trang báo do Hiệp Linh thực hiện như được đi lại trên những con đường dẫn đến trường của 30, 40 năm trước.
 
Chúng ta cũng nhắc lại cảnh chia tay thật bùi ngùi sau Đại hội.. Từ nhà ra chổ đậu xe mà nói tạm biệt đến 7 lần, trên môi thì cười tươi nhưng nước mắt lưng tròng vì quyến luyến, vì không biết những lần ĐH tới có còn gặp lại nhau. 
 
Hội ngộ rồi chia ly. Giờ đây chúng ta đã trở lại nếp sống bình thường nhưng con tim thật vui vì đầy ắp kỷ niệm, đầy ắp tình thương.
 
Hãy giữ gìn sức khỏe để còn:
 
Về đây thắp lửa yêu thương,
Tình Phan Thanh Giản nghìn phương đậm đà. 
( Thơ Thái Tú Hạp, Lê Khắc Lân phổ nhạc.)
 
Thương mến,
 
Võ anh Dũng

 

Trang Đại Hội 2009