Thiệp hồng của chị Phượng đến với tôi không còn bất ngờ nữa. Cái tên Nguyễn Gia Tường bên cạnh tên chị chỉ gây cho tôi cảm giác khó chịu mà thôi. Một cuộc hôn nhân không tình yêu? Theo tôi nghĩ, chỉ đúng về phía Tường thôi. Còn chị Phượng, chị đã yêu Tường bằng tất cả trái tim mình. Rõ ràng là trái tim đã có những lý lẽ riêng. Tiếng nói của trái tim quá mãnh liệt đến nỗi chị mù quáng đi chấp nhận một kẻ thực dụng đáng khinh. Kim Loan gửi thư về: “Châu ơi, tao không ngờ. Nhận được thiệp cưới từ nhà gửi sang, tao muốn té ngửa. Giờ tao mới biết. Sau khi tao đi, công ty ba tao phát triển nhiều chi nhánh, chị Phượng làm Giám đốc chi nhánh tại Nha Trang. Chị Phượng tâm sự với tao, trong một lần về Huế tham quan, chị gặp Tường –một cú sét ái tình! Chị yêu Tường nhưng tao không tin là Tường yêu chị. Hắn chỉ lợi dụng chị để vinh thân phì gia mà thôi. Nếu biết sớm hơn, chắc chắn tao sẽ ngăn cản. Giờ thì muộn mất rồi. Tao không nỡ làm tan giấc mộng vàng của chị. Chị không hề biết Tường là người yêu của mày. Vô tình là không có tội, mày đừng giận chị Phượng nhé. Mày có đến dự đám cưới của chị không? Chắc là tao không về vì tao sợ khi gặp mặt “ông anh rể”, tao sẽ không nén được cơn giận thì tội nghiệp chị tao lắm. Thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở cho xong…”
Chị Phượng gọi điện, giọng hồ hởi:
-Châu ơi, chị đã gửi thiệp cho Thu Hà và Cẩm Vân rồi. Nhờ em nhắn dùm, sáng đưa dâu, ba đứa nhớ đến giúp chị nhận quả nhé. À, nhỏ Kim Loan có gọi điện, bảo bận học thi không về được.
Hai nhỏ bạn mắng tôi tới tấp: “Mày muốn thấy mặt tên phản bội ấy nữa sao Châu?” Chúng nó nhất định không đi. Tôi như kẻ đứng trước ngã ba đường, lòng nặng nề khó tả. Biết nói sao với chị Phượng đây? Tôi đến bên đàn, nhìn vào đôi mắt hiền hòa của pho tượng người nhạc sĩ: “Bác Chopin ơi, cháu phải làm sao bây giờ?” Lọ cúc trắng lung linh trong ánh nắng chiều rọi qua khung cửa. Tôi ngắt một đóa hoa. Đi –không đi, –đi –không đi, –đi… những cánh hoa mỏng manh rơi trên phím đàn. Lòng đã không quyết, thì ai còn giúp được cho mình. Hơn một tuần tôi sống trong cơn mộng du. Ý tưởng trả thù chợt đến khi Bảo chính thức ngỏ lời cùng tôi. Giữa tình bạn và tình yêu còn có một khoảng cách. Lý trí tôi lên tiếng, Châu ơi, bạn phải xóa ngay khoảng cách đó. Cơ hội đã đến với tôi rồi! Bảo đã dâng cho tôi câu thần chú: “Vừng ơi hãy mở cửa!”. Cả một kho châu báu đang chờ tôi. Tường là chuột sa hũ nếp, còn tôi là gì? Tôi tuổi con mèo, phải chăng mèo đã vớ được cá rán, có nên giữ lấy để ấm êm suốt một đời không? Anh Hai của Loan sinh sống ở nước ngoài, chị Phượng và Loan là con gái. Chắc chắn sau này Bảo sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình. Và nếu tôi gật đầu, tôi sẽ là bà Tổng giám đốc, Tường sẽ là nhân viên dưới quyền của tôi… Nhưng trái tim tôi bỗng nhói đau. Châu ơi, bạn không nên thực dụng trong tình yêu. Bảo đối xử tốt với bạn thế, nỡ nào bạn xúc phạm anh ấy? Tôi không bao giờ quên lời khuyên của chị Khuê: “Tường yêu em cũng vì cái cơ ngơi đồ sộ của ba mẹ em. Giờ thấy em chẳng còn gì, nên hắn phải tìm một mỏ vàng khác. Hắn không xứng với em, lại càng không đáng cho em bận tâm.” Quên Tường đi. Hãy giữ tình cảm với Bảo. Nếu yêu tôi thật lòng, Bảo sẽ đợi.
Trưa nay –một ngày không như mọi ngày. Những người nước ngoài đang tổ chức lễ hội truyền thống. Nghe lời người quản lý khách sạn, tôi đã chuẩn bị một số tác phẩm tươi vui để chúc mừng, nào ngờ quang cảnh trước mắt tôi thật là hỗn tạp. Người ta ăn uống nhảy múa tưng bừng, đâu ai thèm nghe tiếng đàn của tôi, mới thấy mình chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi trên sa mạc, cô đơn giữa đám đông.
Ngoài khung cửa kính, mây đen chùng thấp. Những hạt nước được kết tụ trong không gian bay lất phất. Mưa. Mưa rơi trong lòng tôi, thấm sâu vào những tế bào, len lỏi qua từng ngóc ngách kỷ niệm. Mưa lạnh phím đàn làm những ngón tay tôi buốt cóng. Không đàn nữa. Mặc cho những ánh mắt soi mói của các nhân viên khách sạn, tôi thản nhiên vòng tay trước ngực, hờ hững nhìn mưa. Âm thanh ngưng đột ngột nhưng không khí quanh tôi vẫn rộn ràng. Mưa càng lúc càng nặng hạt, trắng xóa một vùng trời. Nhịp mưa dồn dập hòa vào những bước nhảy cuồng nhiệt của đám người nắm tay nhau chạy vòng quanh đại sảnh. Người quản lý đến gần: “Hôm nay trông cô không được khỏe. Thôi nghỉ sớm đi.”
Không chờ mưa ngớt, tôi phóng xe về nhà. Một giỏ hoa rất lớn đặt trên đàn, cạnh pho tượng thạch cao, làm sáng rực cả gian phòng khách. Tôi đếm đúng 24 đóa hồng nhung Đà Lạt, chợt sững sờ nhìn lên tờ lịch –sinh nhật tôi. Tôi nghĩ đến Tường. Không. Anh đã quên tôi rồi. Hay là Thu Hà hoặc Cẩm Vân? Lại càng không phải. Chúng nó làm sao nhớ ngày sinh của tôi, hơn nữa, chúng đâu điên đến nỗi chi cho tôi một món quà đắt tiền như thế. Tôi chạy vào bếp. Mẹ đang chiên chả giò, đôi đũa trên tay mẹ thoăn thoắt.
-Hôm nay con về sớm thế. Có quà sinh nhật của Kim Loan mẹ để trong hộc bàn phấn ấy.
-Quà gửi theo đường bưu điện hở mẹ?
-Không. Cậu Bảo đem đến. À, còn giỏ hoa ấy là của cậu Bảo. Nhờ vậy mẹ mới nhớ hôm nay là sinh nhật con. Đúng là mẹ đã già rồi.
Tôi hai mươi bốn –chưa gọi là già nhưng cũng quên mất ngày sinh của mình. Chuyện nhỏ! Tôi là ai? Thế giới nhỏ bé của tôi là khung trời ấu thơ đầy kỷ niệm, là ba mẹ, bạn bè, thầy cô, trường lớp… chỉ một mình tôi trân trọng, nâng niu. Sự hiện diện của tôi trong thời đại này không hề ảnh hưởng đến cục diện thế giới. Trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp diễn, người người vẫn trôi theo dòng chảy của thương yêu, thù ghét, phản bội, thủy chung … Nhưng xã hội này vẫn có tôi thì tôi không thể dửng dưng. Trên dòng sông cuộc đời, nếu không bơi, tôi sẽ chìm. Bài học nào cũng có cái giá của nó. Nỗi tuyệt vọng càng làm tôi vững vàng hơn.
Tôi ngồi vào đàn. Ánh mắt Chopin nhìn tôi khích lệ. Những cánh hồng nhung làm dịu bớt niềm đau. Tôi đánh bài “Happy Birthday…” tặng riêng tôi.
HẾT