Trên xa lộ, cảnh sát công lộ chận 1 chiếc xe chạy lạng quạng vào lề.
Viên cảnh sát sau khi xem thẻ chủ quyền và bằng lái xe của tài xế lễ phép nói:
- Xin ông vui lòng thổi vào bao nầy để tôi thử hơi thở của ông.
Tài xế:
- Xin ông cò thông cảm, tôi bị bịnh suyển rất nặng và bị dị ứng với những vật làm bằng cao su và nhựa. Nếu tôi thổi vào bao nầy tôi sẻ lên cơn suyển rất nguy hiểm vì tôi không mang thuốc theo.
Cảnh sát:
- Nếu vậy xin ông vui lòng để xe ở đây và theo tôi về sở cảnh sát để thử máu.
Tài xế:
- Không được đâu. Tôi bị bịnh máu loảng, khó đông. Nếu lấy máu, tôi sẽ bị chảy máu hoài rất dể chết.
Viên cảnh sát vẫn ôn tồn:
- Nếu vậy thì chúng tôi chỉ thử nứơc tiểu mà thôi.
Tài xế dẩy nẩy:
- Trời ơi, như vậy càng nguy hiểm hơn nữa, Tôi bị bịnh tiểu đường. Lấy nứơc tiểu, đường trong máu của tôi sẽ xuống thấp, tôi sẽ bị bất tỉnh.
Bây giờ thì viên cảnh sát không còn kiên nhẫn được nữa bèn nghiêm giọng:
- Nếu vậy xin ông vui lỏng mở cửa xe, xuống đi vài bước trên vạch vôi nầy cho tôi coi.
Tài xế:
- Trời đất ơi, thiệt hay giởn đó cha nội. Ông làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi vậy? Người ta xỉn thấy mẹ mà còn bắt xuống đường đi. Không sợ tui té què giò sao cha nội?
|