(Trích từ trang blog: Từ Khung Cửa Nhỏ)
Thứ năm, ngày 08 tháng bảy năm 2010
Cô bạn dặn "quậy
đi rồi về mà ghi lại nhé". Vậy mà về nhà hai hôm nhìn trang blog chả biết gõ cái gì, vì có quậy đâu, dù
lúc ấy tôi nói với cô em, để chị chụp vài tấm hình
của cô bạn mang về post lên blog chơi, nhưng rồi
cũng làm biếng thôi thì ai muốn ngắm nàng thì sang
trường bên cạnh để ngắm vậy.
Chẳng là cuối tuần lễ Độc Lập của Mỹ, tôi xin phép nghỉ luôn hai ngày, lái chiếc
xe con mới tậu cho, vù xuống quận Cam, để nghe
có người hù doạ tôi "Nè có đọc báo Người Việt chưa, có bà già lái chiếc xe Lexus SUV láng coóng đi
lòng vòng ở chợ Walmart" đó. Tôi còn ngu ngơ hỏi lại rất là ngố "Vậy à, ở đâu" Xong mới chợt nhớ ra là mình bị "xỏ lá" nên cãi cố ... một cách rất ư là cù lần "Có đâu, đi lòng vòng ở chợ VN đó chứ", Walmart hay chợ VN thì có khác gì nhau đâu chứ. Bạn chê tôi già cả lẩm cẩm
mà chạy chiếc xe như thế thì ... uổng quá. Nhưng
biết làm sao, trừ khi tôi chạy bon bon sang tiểu
bang khác thăm mấy ông/bà bạn, nhưng điều đó chỉ
có thể thực hiện khi tôi về hưu, mà về hưu thì
chả còn sức mà đi đâu nữa, cho nên cứ đi lên đi
xuống hai miền Cali. Và vì thế tôi có lý do chính
đáng hẹn hò với cô bạn học đi dự buổi picnic trường
cô, bởi vì cô và cô em gái tôi cũng học một thời
gian ở Phan Thanh Giản. Cô em năn nỉ cùng đi bằng
cái giọng mè nheo "chị phải chở em đi bằng xe mới của chị chứ". Ừ thì đi.
Hai chị em dắt
nhau ra Mile Square Park, một nơi mà dân VN ở quận
Cam cũng như hội ái hữu nào hội họp cũng dắt nhau
ra đó. Trời tháng Bảy mà sao gió lạnh ảm đạm quá,
tìm mãi mới được một chỗ đậu xe ở một khu shopping,
đậu mà run lỡ ai chơi xấu quẹt cho bõ ghét thì
về chắc tôi sẽ phải tìm nơi khác để tỵ nạn, vì
ông chồng tôi chỉ rửa cái xe mới cho tôi mà than
như bọng, như tôi cố tình đậu ở đâu cho chim ị
lên xe, ôi thôi đủ thứ. Thành phố nơi mà có rất
nhiều xe đắt tiền, xe mình chả là cái gì cả, nhưng
chưa ai có giống mình thế thôi ? Đâm ra than khổ
trong lòng, mua cái xe cũ đi như bao năm có bao
giờ phải lo lắng, mua chi xe mới để rồi suy nghĩ
như lo cho con thơ, đến khổ, hic hic.
Đến nơi, cũng
như bao nhiêu hội ái hữu khác, cũng cờ quạt, thức
ăn tràn đầy, thấy ông chồng của bạn đang kéo một
chiếc xe thức ăn mang vaò. Ông quả là một ông chồng
tốt, vợ đi đâu, ông theo giúp tới đó, chưa kể đàn
hát cho vợ ca. Hỏi ông về cô bạn, ông nói nàng
đã đến, ngồi đâu đó mà tôi tìm không ra. Gọi cho
cô cũng không thấy trả lời, đứng lơ ngơ một hồi
thì tôi chợt nhìn thấy một người đeo đôi kính đen
mặt trông quen quen. Thời buổi này, bạn bè cứ không
gặp nhau vài tháng là có khi chả nhận ra nhau,
vì sao ư? Này nhé, không kể nhan sắc có thay đổi
mà tóc tai cũng đổi thay, như tôi để tóc ngắn từ
hồi bỏ trường ra đi, tự nhiên năm rồi thay đổi
chăm chút nuôi tóc dài, nhìn đàng sau có khi tưởng
cô học sinh nào, nhưng nhìn đàng trước lại bật
ngửa là bà..nội của ai ấy chứ. Thế cho nên đến
sau lưng cô mà tôi vẫn ngờ ngợ hỏi. Cô cười toe
ngồi từ đó từ bao giờ mà tôi không nhìn thấy, quả
là mắt tôi ... sáng cỡ nào. Cho nên giữa đám đông
tôi chẳng biết ai vì có phải trường/lớp tôi đâu,
chỉ mỗi cô bạn, nên người ta ghi cho tôi một bảng hiệu là "thân hữu", kể ra cũng gặp một người quen khác, không thân nhưng tôi gặp ông cách đây cũng
7 năm rồi, gặp lại thấy người ta khác thì cũng
.. tủi thân có lẽ mình cũng tàn tạ như người mà
thôi.
Cũng vui, vì lâu
lâu ở giữa một cộng đồng mà người ta chỉ nói một
ngôn ngữ điạ phương là giọng Quảng hay Huế. Tuy
không nói cùng một âm thanh địa phương ấy nhưng
tôi cảm thấy gần gũi với những âm điệu mà tôi cho
là đặc trưng của quê hương, khiến cho ai nghe cũng
cảm thấy đó là quê hương, một hình ảnh làng quê
miền Trung. Có lẽ khó có thể cảm thấy gần gũi nếu
chỉ là một giọng của thành thị nào đó chăng? Như
hôm qua đi phố với cô em, cô bán hàng nhìn tên
cô em rồi nhận họ vì cùng họ với nhau, nói chuyện
một hồi cô bảo là người Đà Nẵng cũng học Phan Châu
Trinh. Nhưng cô đã bỏ giọng Quảng của cô, chỉ lúc
nói chuyện lâu cô mới bật ra tiếng Quảng mà cô
bảo nhiều người tới nói với cô bằng giọng của quê
nhà của cô làm cô buồn cười. Giọng nói thành thị
của cô có dễ nghe nhưng không làm cho người ta
nhớ đến một quê nhà. Tôi thì cứ hay phân biệt,
nghe tiếng Việt thì nhớ quê hương, nhưng nghe một
giọng nói địa phương nào đó thì nhớ quê nhà, gợi
cho người ta hình ảnh đặc trưng của miền nào đó
ở quê hương.
Và vì thế giữa
đám đông của cựu học sinh PTG, tôi cũng cảm thấy
như mình ở đó, giữa sân trường rất gần ngôi trường
PTG. Đà Nẵng xưa có một điểm đặc biệt là có nhiều
ngôi trường lớn tập trung tại một nơi, cứ như là
điểm giữa của thành phố. Giờ chơi, giờ tan trường
học sinh tuá ra như tổ ong. Ai có đi lạc nếu cứ
tìm về điểm giữa nhìn những tà áo học sinh chắc
là có thể định hướng được mình đang đứng nơi nào.
Chỉ tiếc là ngày nay nghe nói nhiều ngôi trường
đã bị xoá tên.
Quay trở lại buổi
picnic ấy tuy không đông vì nhằm ngày cuối tuần
lễ Độc Lập của Mỹ, người ta đi nghỉ hè, hay ở nhà
xem World Cup, đã thế khi cô bạn bảo tôi gọi cho
vợ chồng ông bạn có tâm hồn ăn uống lại chơi luôn
thì mới biết họ cũng như nhiều người ở quận Cam
đã đi Las Vegas để xem show "cuối cùng" của Paris By Night-Thúy Nga. Cho nên hai chị em tôi cùng cô bạn của cô em không
như các anh chị cựu học sinh của PTG trò chuyện
hàn huyên khi gặp lại bạn cũ, chúng tôi cứ tà tà
ăn... hàng hết món này đến món khác.
Giờ chia tay sau
khi mọi người chụp ảnh chụp hình xong thì chị em
tôi cũng chuồn sau khi cô bạn ra chỉ thị "mai tới nghe", nghe sao mà lời dụ dỗ không thể từ chối.
Vì thế hôm sau
hai chị em lại dắt nhau diện áo dài tới đại hội
PTG, ở xứ người làm gì có chuyện mặc áo dài thường
ngày, cô em tôi thuộc loại "tí điệu" từ thời đi học, nghe thế cô nhất định đòi tôi đi chung để cô diện áo dài, chứ
chả lẽ cô may cho lắm rồi vác ra mặc chụp hình
làm "siêu mẫu... hậu" xong lại mang vào tủ cất, thấy mắt cô long lanh ướt lệ "chị đi với em cho em mặc áo dài" nên tôi cũng phải lôi chiếc áo màu rất ra dáng "cụ bà" ra mặc đi với cô.
Dục cô đi mãi
cô còn đủng đỉnh đi làm gì sớm, người ta đi trễ
mà. Có lẽ tôi ở đây hơi lâu nên quên cái tật đi
trễ, tôi cứ dục cô mãi, đi thế rồi người ta đợi
mình. Tới nơi, quả là cô bạn tôi đã mặc chiếc áo
dài xanh đậm da trời đứng trên bục hát. Phải phục
tất cả các anh chị cựu học sinh của bất cứ trường
nào, họ phải là người có lòng có tâm với cộng đồng
với bạn bè, mới năng nổ làm những công việc "ăn cơm nhà vác ngà voi" đem niềm vui đến cho những người "thụ động" cỡ như tôi ăn rồi chả biết làm gì, đứng đâu đứng đó, đặt đâu ngồi đó từ đầu
chí cuối. Cho nên khờ khờ cỡ như tôi phải có cô
bạn hay cô em mới xỏ mũi tôi, lôi đi chỗ này chỗ
kia được. Cho nên chị em tôi lại được hân hạnh
xếp vào ngồi chung bàn với gia đình cô bạn. Cô
con gái xinh xắn của cô là người hát quốc ca Mỹ
hôm nay. Giọng cô bé thật khoẻ, nghe mà xúc động,
cô nhỏ thật tự nhiên đúng tinh thần của một cô
gái Việt sinh trưởng tại Mỹ. Cô giống mẹ cô thời
còn trẻ như một giọt nước chứ đừng nói tới hai.
Tôi nói với cô em tôi không biết sao mà cô bạn
tôi sinh con hay đến thế, giống hệt cô. Có điều
bây giờ cô không còn ốm yếu như xưa, chứ không
thì cô sẽ bị cho làm... em của con gái cô thôi.
Phải nói cô bạn tôi là người có rất nhiều tài.
Là người có tiếng trong cộng đồng cứ gõ Google
là biết, thế mà phải mất 30 năm tôi mới gặp lại
cô, thế mới lạ chứ.
Nói đến bưã tiệc,
tôi quên mất là có bao nhiêu món ăn, nhưng tất
cả đều được chọn ăn ngon miệng như trong một đám
cưới. Vả lại người ta đến đây để gặp bạn bè chung
vui, cho nên chuyện ăn uống không phải là mục đích
chính. Nhưng ban tổ chức đã làm gọn gàng khéo léo
tới giờ chót. Điểm son là chương trình ca hát toàn
do cựu học sinh hát, và đa số họ hát được hát hay
chứ không phải mời ca sĩ. Như anh LKL chồng cô
bạn nói, người Quảng có tính phóng khóang cho nên
họ cởi mở hơn, tự nhiên hơn. Và anh thích đi tới
dự những đại hội như thế hơn là chính trường của
anh.
Ca đoàn áo dài
xanh hát đôi bài sau đó tất cả thay đổi xiêm y
để trình diễn riêng. Tôi cứ trố mắt nhìn những
cặp khiêu vũ rất đẹp mà này tóc đã điểm sương,
mới hình dung thời còn trẻ của họ hẳn là sống động
lắm.
Riêng tôi, lần
đầu đi dự một cuộc họp mặt của một trường mà trai
gái đông như nhau, có thể nữ nhiều hơn nam nên
câu chuyện thường xôn xao rôm rả hơn chăng, nhiều
món ăn hơn? Và ở những đám đông thế này, tôi mới
thấy những người nữ là những người "đầu têu" trong mọi chuyện hơn (điều này chắc mấy ông bạn chắc lại phải chép miệng bảo "chứ còn gì nữa, chúng tôi là những người thơ ngây"). Còn trường tôi nữ ít nam nhiều, cho nên con gái thì nhát mà mấy ông thì ...
không biết nấu ăn.
Cứ nghĩ thế nên
khi nghe cô bạn bảo thấy không, vui không? Tôi
không thể nào bất đồng ý kiến với cô.
Đêm mùa Hè trời
vẫn còn se lạnh, chia tay ra về sau khi mua 5 tấm
thư pháp của họa sĩ Đào Ngọc Lý, một cựu học sinh
PTG. Mua để làm kỷ niệm về một đêm vui với những
người năm cũ của PTG chứ thật tình tôi cũng chưa
biết làm gì với thư pháp, biết là đẹp lời hay nhưng
treo ở đâu thì chờ khi nào con mua cho cái nhà
...thật chiến.
Cám ơn những nụ
cười, vòng tay thân mở của những người con đất
Quảng đã đón chúng tôi đến chung vui để cùng cười
trong một tình thân học trò "hàng xóm". Cám ơn bạn.
Một Thân Hữu Của Trường Phan Thanh Giản-Đà Nẵng