Chức Nữ Về Làng 1, 2, 3, 4


Chức Nữ Về Làng

- Phần 1 -


Sài gòn

Về đến Sài gòn ngày 14/7/2004 đúng vào lễ quốc khánh Pháp. Thọ điện thoại cho một bạn báo tin, chẳng mấy chốc các bạn Mỹ Lý, Như Hoàn, Kim Thoa, Ngọc Bảo lần lượt kéo tới nhà cô em gái Thọ. Đứa nào cũng trách  « Con khỉ ! sao mi không cho tụi tao hay để ra phi trường đón »(con khỉ nhe răng cười không biết nói gì !). Thiệt lạ !Một năm trôi qua mà không thấy mấy mụ già ! mụ Lý và mụ Thoa có lẻ nhờ uống canh dưỡng sinh Nhật Bản nên trông khởI sắc hơn ! Mụ Hoàn ăn mặc đúng mode vớI nụ cườI hiền hòa tươi tắn, hơn nữa vẫn là Trinh nữ hèn chi trẻ hoài ! Mụ Bảo mát da mát thịt, mái tóc nâu vàng nhí nhảnh trông giống Việt kiều hơn Thọ ! Cả bọn giới thiệu thêm người bạn trai mới : Ngô Tấn Trực, cũng là cựu học sinh Phan chu Trinh. Thọ cảm thấy thoảI mái khi Trực mỉm cười chìa tay bắt và kèm thêm câu nói thân thiện « Chút nữa Khánh Thọ nhớ kể chuyện tiếu lâm, Trực thích nghe lắm ! ».

Quán « Mái Lá» đường Tân Sơn Nhì là nơi họp mặt đầu tiên của nhóm. Các món nhậu miền Nam tuy rất quen thuộc với các bạn nhưng đối với Thọ thì rất ngon miệng vì cả năm rồi phải chịu nhịn thèm. Những kỷ niệm thời còn đi học sao mà kể hoài không hết !… Ôn Trực như « gươm lạc giữa rừng hoa », được các đóa hoa chiếu cố không ngớt đòi cụng ly.

Thăm bịnh

Sáng hôm sau cả bọn rủ nhau đi thăm Nhiễu. Tuy chưa hề biết mặt nhưng đã được Mai San và Lâm kể sơ qua về mụ Nhiễu, Thọ chạnh lòng nhớ đến hoàn cảnh tương tự của mình cách đây 4 năm… Một mình lẻ loi trong căn phòng nhà thương, đứa con gái duy nhất lại đi học xa, cả ngày Thọ đã giết thì giờ bằng cách nhìn lên trần nhà và trông chờ bước chân người thăm bịnh.

Từ xa hàng chữ lớn « Bệnh viện ung-bướu » chan hòa dưới ánh mặt trời gay gắt. Từng đám người ngồi chò hỏ la liệt ngoài sân, đàn bà đông hơn đàn ông, nét mặt ai cũng buồn rầu đăm chiêu lo lắng cho số phận của mình hay của người thân. Nghe kể các bệnh viện ở đây chỉ chấp nhận cho nhập viện sau khi đã đóng tiền, những người có thẻ bảo hiểm sức khỏe vẫn bị mất nhiều thì giờ chờ đợi, nghèo thì chỉ có nước chờ chết thôi ! So ra thì Pháp là thiên đường, dân thất nghiệp được chữa bệnh hoàn toàn miễn phí.

Cả bọn leo lên lầu theo sự hướng dẫn của mụ Hoàn và mụ Lý. Đã quen mắt với sự tráng lệ và tiện nghi của bệnh viện Pháp, Thọ lạ lùng về quang cảnh ở đây, bùi ngùi nhìn màu vôi tường cũ mèm u ám, hiếu kỳ quan sát các căn phòng nhỏ mở toang cửa với những chiếc giường chật hẹp trải chiếu kê san sát vào nhau, giường chỉ có bề ngang khoảng chừng 1 m mà hai bịnh nhân phải chịu nằm chung dưới sức nóng mùa hè khoảng 35 độ. Thoang thoảng mùi ngai ngái kém vệ sinh nhưng dường như không ai bận tâm. Cũng may các bạn đã cẩn thận dặn Thọ đừng tặng hoa vì đã đoán trước ý của đa số Việt kiều, nếu không đã phải chịu đựng những tia nhìn mỉa mai của thiên hạ !

Chờ một lúc thì văn phòng cho biết mụ Nhiễu đã xuất viện. Cả bọn lại phóng xe hai bánh đi tìm mụ. Bất ngờ được các bạn tới thăm, ánh mắt Nhiễu nhìn từng người cảm động chan chứa ân tình. Trực rủ cả bọn đi ăn trưa, tới quán Thọ ngạc nhiên mừng rỡ nhận ra vợ Trực là Liên, người bạn cùng lớp tiểu học Hoà Vang mà gần 40 năm rồi hai đứa mới gặp lại nhau. Bữa cơm thân mật nói nhiều hơn ăn. Mụ Nhiễu nhấm nháp qua loa, lắng tai nghe các bạn ôn lại những kỷ niệm học trò , phụ họa những tràng cười dòn dã . Trên khuôn mặt mệt mỏi bịnh hoạn của mụ Nhiễu rạng rỡ một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

Chiều hôm sau cả bọn rủ nhau đi thăm mẹ Thoa. Miệng mồm đang nói chuyện tía lia thì mụ Thoa ngừng xe trước cổng. Không ai bảo ai, cả bọn im lặng rón rén bước vào nhà. Không khí dường như nặng nề khó thở. Hồi còn ở bên Pháp Thọ đã nhận mail của một mụ báo cáo tình hình, cứ đinh ninh mẹ của mụ Thoa đang hấp hối. Do đó Thọ cố tạo vẻ mặt cực kỳ bi thương cho thích nghi với hoàn cảnh. Chăm chú nhìn một thân hình nhỏ nhắn đắp mền bông nằm bất động trên giường, Thọ hồi hộp lo lắng... Mụ Thoa chậm rãi :

---Mạ nhớ ai đây không?

Thọ nhận ra gương mặt ngày xưa của bác. Mặc dù vết nhăn thờI gian không buông tha bác nhưng bác vẫn còn giữ những nét quen thuộc. Bác mở hi hí đôi mắt nhìn bao quát. Thọ lí nhí:

---Dạ thưa bác. Bác nhớ con không?

Bác nhìn sững Thọ và cặp mắt bác bỗng mở to sáng ngờI, giọng vui vẻ:

---Khánh Thọ phả không?

Thọ ngạc nhiên mừng rỡ :

---TrờI ơi! 26 năm rồI mà bác vẫn còn nhớ con. Bác hay thiệt!

Mẹ mụ Thoa cườI rạng rỡ và tỉnh táo không có vẻ gì là kẻ sắp chầu trời. Thọ thở phào nhẹ nhõm cầm tay ngườI bịnh, mỉm cườI nghe bác tía lia chuyện trò. Bác còn nhắc đi nhắc lạI: “Sang năm Khánh Thọ nhớ về nghe con!”.

Hú vía bác vẫn chưa đến nổi nào. Chỉ là báo động hoảng thôi!

Nhờ vậy cả bọn thoải mái thưởng thức các món Huế ở tiệm Kim Long đường Lê LợI.

Buổi sáng rủ nhau tới càfé Đất ở đường Tô hiến Thành ăn mỳ Quảng. Đặc biệt phu quân của mấy mụ được phép có mặt. Hồi nhỏ mình đâu có ngờ vai trò phu quân của bạn mình vô cùng quan trọng. Thật vậy! Nếu mình dại dột cà khịa vớI phu quân của bạn mình thì họ sẽ kiếm chuyện không cho bà xã họ gặp mình. Do đó thỉnh thoảng phải hối lộ chầu càfé cà pháo và hết sức nhỏ nhẹ ngọt ngào với chồng bạn (…còn hơn chồng mình!).

Thọ kính cẩn chào đạI ca Nhi. Đại ca tuy lớn tuổI nhưng thuộc loạI già gân, từ bao năm nay vẫn phương phi và sức khỏe khả quan hơn hẳn mụ vợ Thoa. Ca sĩ Anh Vinh càng ngày càng phát tướng và ít đau vặt như mụ Lý. Tiếc là chồng mụ Bảo vắng mặt! May có ôn Trực tới cũng đỡ bớt nạn trai thiếu gái thừa.

Trở về Đà Nẵng

Một tuần sau Thọ trở về xứ Quảng. Từ ba năm nay mụ nối lại tình xưa với ôn Tú. Cả hai cùng có nhiều điểm chung : ly dị, cựu học sinh hai trường Phan châu Trinh, Phan thanh Giản và hồi nhỏ ở cùng xóm cư xá Thống Nhất. Ngày xưa chim Ô Thước có nhiệm vụ đưa Chức Nữ tái ngộ với Ngưu Lang, ngày nay phi cơ vượt mây đưa Chức Nữ Phú Lãng Sa tìm lại Ngưu Lang Việt nam cũng vào dịp tháng 7 mưa Ngâu.

Thành phố Đà nẵng không còn như ngày xưa. Những căn nhà lầu ba, bốn tầng san sát nhau che khuất các con hẽm chật chội ngoằn ngoèo. Các hàng ăn, quán nhậu, café mọc lên như nấm lúc nào cũng đông người. Đặc biệt không thấy giới cái bang chìa tay xin tiền như mấy năm trước. Những khu phố mới xuất hiện lạ hoắc. Những con đường lớn trang trí cây xanh được cắt tỉa mỹ thuật chạy ra biển Thanh Bình, Mỹ Khê... Chiếc cầu quay ngạo nghễ trên sông Hàn nối liền phố và An Hải thay thế cho chiếc phà đưa khách nổ bình bịch ngày xưa (muốn xem cầu quay cho tàu lớn chạy qua thì phảI ráng thức chờ đúng 2 giờ khuya nên Thọ nhụt chí). Các con đường tràn ngập xe gắn máy ngoại quốc đủ loại, xe hơi thay phiên nhau bóp còi một cách tuyệt vọng, những chiếc xe đạp hiếm hoi lăn bánh chậm chạp… Các xe vượt đèn vàng, đèn đỏ thoải mái, biểu diễn lách nhau rất tài tình ! người lái bình tĩnh nhưng người ngồi sau không quen thì rất là hồi hộp ! Trên đường thật khó mà nhận ra bạn bè vì thiên hạ phần đông đều bịt mặt, danh từ mới hơi lạ là « đeo khẩu trang » để bớt hít khói xe, bụi bặm và đồng thời bảo vệ sắc đẹp. Phái nữ thời nay chê nón lá, phần đông đội mũ, kính đeo mắt màu sậm, găng hay áo khoác dài tay. Năm đầu tiên mới về Thọ chê kỳ cục, ngột và nóng, cương quyết không mang khẩu trang cũng như không khoác áo ngoài, nhưng chỉ vài ngày sau chợt nhận ra mình có làn da giống Campuchia nên nay cũng đành bắt chước thiên hạ.

Mụ Hoàn về Đà nẵng trước Thọ vài ngày. 9 giờ sáng mụ chở Thọ phóng xe ra café « Hà Nội phố ». Một người đàn ông phong độ đầy vẻ tự tin, lịch sự đứng trước đầu hẽm chờ người phương xa có nguy cơ đi lạc. Hoàn giới thiệu :« Quảng, cũng dân Phan chu Trinh ». Ôn Quảng cười tự nhiên như đã quen từ lâu :  « Quảng chờ Thọ nảy giờ để nghe kể chuyện tiếu lâm đây ! ». Thọ cười trả lời: « Đâu phải lúc nào cũng kể được, Quảng phải bắt đúng tần số thì tha hồ mà nghe ! ». Những khuôn mặt lạ bao quanh chiếc bàn đầy ly tách hướng về Thọ…Một chị nở nụ cười dễ mến lên tiếng đầu tiên : « Nhận ra ai đây không ? ». Thọ lục tìm trí nhớ, không kềm được mừng rỡ, la lên :  « Thuận phải không ? ». Thuận hài lòng cười tươi rói : « Mi có trí nhớ tốt ! ». Xin trả lại mụ Thuận lời khen vì Thọ đã không nhận ra Võ thị Thu, cũng là bạn học cùng lớp Phan chu Trinh.

Thăm bạn

Mụ Thu và mụ Thuận rủ mụ Hoàn và Thọ đi tìm Phan thị Toán. Lý do hai bạn lo ngại vì không thấy mụ Toán ngồi bán thuốc lá lẻ trong chợ từ cả tháng nay. Xe quẹo vào hơn chục cái hẽm bí hiểm mới tìm ra nhà mụ Toán. Thọ ngỡ ngàng nhìn người bạn hồi xưa cùng ngồi bàn chót với mụ Thuận…Ngoài ưu điểm có dáng dấp cao ráo, mụ Toán bây giờ tiêu biểu cho nhân dáng của một người đàn bà đi vùng Kinh Tế Mới thất bại trở về ! Khuôn mặt của người bị căn bịnh « Thiếu ». Thiếu tình, thiếu tiền, thiếu dinh dưỡng, thiếu ngủ, thiếu niềm tin …và từ đó chuyển qua lao phổi.

Khi đứng dậy từ giã mụ Toán, Thọ thoáng thấy trên bàn vài trái cau và mấy lá trầu xanh, tò mò hỏi : «  Mi ăn trầu hả Toán ? », Mụ Toán không trả lời, mụ Hoàn và mụ Thuận hỏi thêm lần nữa, mụ Toán gật đầu « ờ » một cách yếu ớt. Mụ Thuận bảo: « Thì cũng giống ăn chewingum ! ». Thọ thêm vào : « Ăn trầu tốt cho răng lắm ! ». Giọng mụ Toán buồn bã : « Tao có còn răng đâu! ». Thọ bàng hoàng chú ý đến cái miệng móm giữa hai gò má trũng sâu, cả bọn chợt lặng người, cùng trao đổi với nhau những tia nhìn sửng sốt.

Mưa Ngâu

Thiên hạ thủ sẵn áo mưa trong xe vì cơn mưa bất chợt thường kéo đến vào chiều tối. Có những con đường lớn tuy mới tráng nhựa nhưng chỉ hơn một tiếng sau đã tràn ngập nước, gây ra cảnh người hì hục đẩy xe chết máy. Ôn Tú chở Thọ, chiếc vespa thời Bảo Đại, chiếc xe mà ôn Tú mang những giá trị kỷ niệm tinh thần nào đó đền nổi ngại ngần thay xe mới. Xe nhồi lên nhồi xuống trên các đường nhỏ đầy ổ gà. Nước đục ngầu ngập lên tận nửa bánh xe làm người lái không thể đoán trước được các hục sâu, phó mặc xe đôi khi mất thăng bằng chao đảo. Thọ hồi hộp chỉ lo bị té lăn cù xuống vũng nước dơ… Bỗng nhiên đường tối đen… thì ra đèn vespa bị cháy bóng ! Ôn Tú lái chầm chậm dò dẫm nương theo ánh sáng lờ mờ của các xe khác. Thọ cuống quít ôm chặt eo ôn Tú hơn. Dường như quá quen thuộc, ôn Tú trấn an « không sao đâu ! », giọng ôn Tú hòa lẫn trong tiếng mưa rơi nghe thật mơ hồ. Một chiếc xe hơi chạy qua văng tung tóe vào ống quần jean đã ướt đẫm, lòng hơi buồn cho đôi giày cao gót made in HongKong mới mua ở đường Hùng Vương hôm qua.

Chiếc vespa tiếp tục gập ghềnh bơi lội …Thọ lo lắng nghe tiếng xe yếu dần rồi tắt máy. Thở dài leo xuống, mụ theo ôn Tú đẩy Vespa lên lề đường. Ôn Tú thản nhiên ngồi chò hỏ cặm cụi tháo đồ nghề chùi máy . Thọ lơ đãng nhìn cảnh mưa về đêm trên con phố vắng…Bên kia đường cũng có một người đàn ông đang chăm chú sửa xe, người vợ bất động ôm đứa con nhỏ đang ngủ trên vai đứng sát vào vỉa hè. Những giọt nước mát lạnh lất phất bay vào mặt làm Thọ chợt nhớ đến những hạt tuyết trắng rơi vào mùa đông nước Pháp, miên man so sánh đàn ông xứ Phú Lãng Sa không tháo vát bằng đàn ông Việt nam, xe bị panne là chỉ việc gọi S.O.S câu xe về garage. Tiếng vespa nổ dòn dã, Thọ nhanh nhẹn leo lên yên sau, ôn Tú nói bâng quơ :  « Xe cứ kiếm chuyện hư hoài ! ". Giọng Thọ vui vẻ át trong tiếng máy : « Thì cũng nhờ xe hư nên Thọ mới biết tài nghệ của người sửa xe !».

Trời tạnh mưa, các ngọn đèn đường bên phố sáng rực. Ôn Tú ghé vào một quán lộ thiên, thản nhiên kéo ghế ngồi chung bàn với những người lạ mặt vì không còn bàn trống. Nhớ lần đầu tiên Thọ lí nhí xin phép, nhưng rồi để ý thấy mình không giống ai nên cũng mất thói quen lịch sự. Bàn bên cạnh chuyện trò ồn ào, Thọ liếc qua thoáng thấy ông tóc muối tiêu, có lẻ Việt kiều Mỹ, cái bụng Cam Tích nặng nề oằn lên chiếc ghế nhựa thấp lè tè, loáng thoáng câu chuyện Little Saigon bên Cali càng lúc càng hào hứng trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn xứ Quảng.

Thọ thưởng thức tô cháo trắng thơm mùi nếp hương với hột vịt muối cắt đôi, món cá bống kho khô kiểu Huế được chiếu cố nhanh hơn món thịt chà bông. Ngon miệng Thọ đồng ý gọi thêm tô thứ hai như ôn Tú, thầm nhủ cháo trắng không nhiều calories.

Về tới nhà gần 12 giờ khuya. Thọ nôn nao khó ngủ, trằn trọc nghĩ đến ngày mai hội ngộ với các bạn và tưởng tượng sự thay đổi của Hồng Điệp từ hơn 35 năm nay chưa gặp lại.

Ga Đà nẵng

Sau khi điểm tâm ở quán hủ tiếu Quỳnh Hương đặc biệt ngon, ôn Tú thả Thọ tại nhà mụ Hoàn. Cả hai đứa và mụ Thuận náo nức chuẩn bị đón các « Việt liều» bỏ chồng, bỏ con, bỏ công việc đi chơi, không ai để ý đến chị Nguyệt đang lăng xăng dọn phòng, chị lầm bầm nho nhỏ : « Con Hoàn ni hay thiệt, bạn sắp tới mà không lo chi cả !".

Từ xa chữ « Ga Đà nẵng » đỏ chói nổi bật trên mỗi ô vuông màu trắng. Phía dưới là một tấm vải cũng màu máu kẻ chữ vàng «  chào mừng liên hoan văn hóa- du lịch Đà Nẵng 2004 », ngay trung tâm phất phới cây cờ đỏ sao vàng. Một đầu tàu xám đen đồ sộ bất động trước cổng là điểm trang trí mỹ thuật khá thành công giữa những bụi cây xanh chen lẫn hoa tươi sắc màu rực rỡ. Phòng đợi có nhiều hàng ghế tương đối sạch sẽ, người nữ nhân viên ngồi trong quầy giữ vẻ mặt lạnh lùng trả lời câu hỏi giờ . Thọ tiên đoán giờ cao su xứViệt nhưng may tàu Nha Trang tới không trễ lắm !. Thiên hạ ùa ra cổng. Thọ dáo dác tìm trong đám đông… Một phụ nữ dáng dấp trí thức điềm đạm, gương mặt trẻ trung, có làn da biểu hiện một cuộc sống vật chất không lo nghĩ . Nụ cười tươi thoáng hiện chút tinh nghịch dễ gây cảm tình người đối diện. Chiếc răng khểnh thời nữ sinh dường như chịu xếp hàng trật tự nên bớt… khểnh ! Thọ và mụ Điệp nhìn nhau, chiếu tướng hơi lâu, cả hai vui vẻ nhận lời xã giao rộng lượng: «--- Mi không thay đổi chi mấy !---Mi vẫn đẹp như hồi xưa ! » .

Tiếp đến là chuyến tàu Sài gòn ghé bến. Mụ Thoa và mụ Bảo khệ nệ xách hành lý xuống trước, cả hai mặt mày khẩn trương đem tin giật gân mụ Lý bị xỉu. Mụ Bảo len lỏi leo trở lại tàu xách phụ đồ đạc cho bạn. Mụ Lý xuất hiện trên lối đi, lê chân chầm chậm như người ốm nặng, mặt mày chao vao xuống sắc hơn tuần trước mà Thọ đã gặp ở Sài gòn . Sau lưng là ông xã của mụ Lý, tuy to con nhưng cũng xơ rơ vì cùng cảnh ngộ xâm xoàng trên tàu như bà xã. Thoang thoảng đâu đây mùi dầu xanh con ó… Mụ Lý giương đôi mắt cá ươn lờ đờ nhìn các bạn bu quanh thăm hỏi. Thọ thắc mắc nhìn mụ Lý thương hại: « Mi uống canh dưỡng sinh lâu ni mà răng mi yếu rứa mi ? ». Mụ Lý thều thào : « Nếu không có canh dưỡng sinh thì chắc tao còn tệ hơn nữa! ». Hành lý ngỗn ngang dưới chân kiểu như dọn nhà. Thọ xin chào thua mụ Lý dám xâm mình mang theo đến10 xách nặng, có cả gạo làm quà cho gia đình vì mụ Lý chê gạo Đà nẵng không ngon bằng gạo Sài gòn. Mụ Lý dự tính chỉ ở 5 ngày mà đồ đạc còn nhiều hơn gấp 3 lần Việt kiều Pháp du lịch gần 2 tháng !

Mụ Thoa và mụ Bảo tía lia kể về chuyến đi, tiếc dùm mụ Thọ và mụ Hoàn đã không nhập bọn mất dịp tán dóc, ăn hàng vặt trên tàu và món xôi gà rôti bới theo của mụ Bảo ! Thọ cười cười nhớ lại kinh nghiệm năm ngoái đã nhẹ dạ nghe lời thiên hạ xúi dục đi tàu hỏa vui lắm, hăng hái cùng với đứa cháu trai từ Đà nẵng vô Sài gòn, mua vé có giường ngủ cho thoải mái. Ngờ đâu tầng trên cùng chỉ để nằm thôi , ngồi thì phải chịu khòm mà thẳng lưng thì đầu đụng trần. Vậy là có hai cách : leo lên giường nằm bẹp dí hay đứng ngoài hành lang ngắm cảnh. Cả hai đều không ổn ! Nằm hoài cũng ê ẩm mình mẩy, hơn nữa tấm drap giường cũ mèm màu cháo lòng không lôi cuốn chút nào, còn nếu đứng lâu quá thì chân cẳng rã rời, lòng chỉ thầm mơ một chiếc ghế ngồi. Thọ khát khô cổ nhưng không dám uống nước vì ngại thường xuyên phải vào toilettes cực kỳ kém vệ sinh. Đi tàu một lần tởn tới già. Vậy là còn may ! Một Việt kiều Pháp cùng chuyến bay than thở đã từng bị lũ rệp trên tàu hỏa xơi tái, gãi riết thành ghẻ làm bà mất dịp phơi mình tắm biển.

Mụ Hoàn mời Điệp, Bảo, Thoa về nhà Hoàn. Cả 4 mụ hí hửng với lờI hứa hẹn được đại náo chung một phòng. Thọ tạm từ giã mấy mụ, rộn ràng lo sửa soạn lại nhan sắc cho 4 giờ chiều nay họp mặt kỷ niệm 50 năm thành lập trường Phan thanh Giản. Thọ đã từng là học sinh Phan thanh Giản vào năm đệ nhất.

Hội ngộ Phan thanh Giản

Thọ ngạc nhiên nhìn cổng trường Phan thanh Giản đã thay thế tấm bảng lớn « Trường Phan Châu Trinh ». Hỏi ra mớI biết bây giờ Phan thanh Giản là cơ sở 2 của Phan châu Trinh.

Xe gắn máy sắp thành hàng la liệt phía bên ngoài. Tiếng loa phát thanh ồn ào chứng tỏ buổi lễ đã khai mạc. Trong sân trường đầu người ngồi lố nhố, một số tụ tập ngay lối vào dưới mấy tàng cây xanh lá. Thọ vui mừng nhận ra bạn quen ở bàn tiếp tân: Điểu, Hiệp, Vân, Châu, Trung, Quảng…Một năm rồi mới gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng…

Thọ mon men đi lên những hàng ghế trên tìm đám bạn gái, chân ngập ngừng luống cuống vì những đôi mắt lạ nhìn theo. May quá nhận ra Mai thị Út và Kim Long ngoắc vào chiếc ghế trống. Thầy đang đọc diễn văn. Cựu học sinh ngồi ngay ngắn. Thọ làm bộ nghiêm chỉnh chăm chú hướng về phía khán đài. Tấm vải lớn màu xanh sau lưng thầy nổi bật hàng chữ « Kỷ niệm 50 năm trường Phan thanh Giản—Đà nẵng---1954-2004 ». Từ xa, dáng thầy đạo mạo trong bộ veston ( chắc là mới hấp- tẩy- nỉ- xẹt !), tay cầm micro, say sưa thả hồn vào những lời nồng nàn thắm thiết . Cặp kính lão chăm chú trên xấp giấy trắng mà trò không đoán nổi thời gian bao lâu mới tới tờ cuối cùng. Vậy là tính nết của đứa học trò ngỗ nghịch của 34 năm về trước bỗng nhiên sống dậy : « nó» ngáp, « nó» liếc mắt nhìn qua nhìn về, « nó »ngoáy đầu lui mấy lần, sao mà « nó » ngứa ngáy cả người ! Chịu không nổi « nó » khều trò Long thầm thì :  « Thầy đọc chi mà lâu dữ rứa ! Khi mô mới xong hè ! ». Trò Long trúng mánh vì cũng ngáp vặt nảy giờ, kéo ghế lại gần hơn chụm đầu to nhỏ, đôi khi vui quá quơ tay đánh vào vai nhau ngặt ngoẽo cười hí hí. Trò Út một thời nổi danh gương mẫu chưa bao giờ dám cúp cours, nhăn nhó quay qua nạt nhỏ hai tiểu yêu : « Suỵt ! suỵt ! Tụi bây ồn quá, im nghe thầy kìa ! ». Ngắm gương mặt thành khẩn của trò Út hướng lên thần tượng, hai tiểu yêu phì cười nhưng rồi cũng cố giữ yên lặng được vài phút. Thoáng thấy bóng dáng cao lớn của trò Phạm công Chánh từ xa, cả hai mừng rỡ ngoắc lia lịa, vậy là hai nữ một nam to nhỏ mấy chuyện tào lao. Chợt nhớ tới máy hình, trò Thọ nhờ một trò không quen biết bấm cho cả bọn vài tấm kỷ niệm thì trò Út bỗng bỏ rơi thầy, hớn hở xoay người lại nở nụ cười duyên trước ống kính.

Trên khán đài đang trình diễn qua phần văn nghệ, Thọ vòng trở lại phía sau dớn dác tìm ôn Tú. Chen lấn trong đám đông gần 400 người, phải mất một lúc lâu mới thấy dưới gốc cây, ôn Tú đang ngồi chuyện trò tương đắc với một người bạn trai. Thọ rối rít gọi ôn Tú thì ông bạn ngượng ngịu đứng tránh qua hướng khác. Ôn Tú vui vẻ hỏi : « Thọ biết ai đây không ?quen lắm ! ». Thọ chăm chú nhìn, cố gắng lục tìm trí nhớ trong khi ông bạn bối rối cười gượng gạo. Thọ lanh trí nhìn vào ngực áo ông bạn nhưng thất vọng vì ông bạn không mang bảng tên như mọi người. Giọng ôn Tú nhắc nho nhỏ: « Trực đó ! ». Thọ giật mình. Nguyễn trung Trực à! ?( biệt danh Cu Tô có dấu ô đàng hoàng) .Mình nghe lầm chăng !? Định mệnh thật trớ trêu ! 35 năm về trước lần đầu tiên gặp Trực cũng trong sân trường này đây ! Tiếp nối những tháng ngày, những giờ ra chơi biết bao nhiêu lá thư tình nóng bỏng đổi trao vội vàng và những buổi trưa rủ nhau trốn học vào ciné Lido, Kinh Đô nhưng khi ra khỏi rạp thì không nhớ nổi chuyện phim, mặt mày bẽn lẽn vuốt lại tà áo dài trắng đã nát nhàu… Hồi nhỏ xem mấy tuồng cải lương, thấy cảnh bạn thân hoặc vợ chồng không nhận ra nhau sau vài chục năm xa cách, Thọ cho điều đó thậm vô lý, vậy mà giờ đây mụ không nhận ra người tình năm đệ nhất ! Chàng thư sinh ngày xưa chứa chan biết bao nhiêu mộng mơ tương lai mà hiện tại mang vẻ mặt của người đàn ông cam chịu những bất công cuộc đời, thì làm sao mụ nhận ra nổi! Thọ bàng hoàng ôm choàng lấy vai ôn Trực. Ôn Trực không phản ứng, hai tay buông xuôi bất động nhưng không dấu nổi vẻ mặt bồi hồi xúc cảm… Hình như ôn Trực hơi buồn, một thoáng hờn dỗi vì người tình xưa không nhận ra mình và có lẻ áy náy bởi sự hiện diện của Tú, người bạn thân chung phòng thời sinh viên Huế. Sau đó là màn chụp hình mụ Thọ cười toe toét đứng giữa người tình cũ và người tình mới, thân ái cặp tay cả hai ông. Tụi bạn thích thú đứng bao quanh xem cảnh lạ, có cả ôn Trí là bạn thân của ôn Trực xa Đà nẵng hơn 30 năm không hiểu chuyện gì, tròn xoe mắt sửng sốt nghe các bạn chọc ghẹo : « Cứ như là câu chuyện Ông Táo» ! Ôn Trực tự nhiên hơn, tâm tình với ôn Tú :  « Nhớ hồi xưa tui cưng bả lắm ! ». Ôn Tú nhắc nhở kỷ niệm : « Ông có nhớ hồi đó chính ông dạy tui hút thuốc không ? ».

Cả bọn lãnh phần ăn vừa nhấm nháp vừa tán dóc. Thần kinh còn tê liệt Thọ không để ý mình đang ăn món gì, tâm trí xao động vì chưa đầy một tuần lễ mà đến hai chuyện gay cấn xảy ra.

Đúng là mùa hè năm nay sao Đào Hoa chiếu sáng ngời vào người đàn bà mang số tuổi khiêm nhường 26 nhân 2!

Cách đây năm ngày Thọ đang chộn rộn chuẩn bị ra phi trường Tân Sơn Nhất về Đà nẵng hội ngộ với ôn Tú thì đứa cháu gái kêu : « Dì ơi, có ông nào muốn nói chuyện với dì !». Đầu dây một giọng nam accent ngoại quốc :--- « Allô, Thọ hả ? Thanh đây ! » ---« Xin lỗi ông, Thanh nào ? »---« Paul nè, Thọ nhớ ra Thanh không?”---« Bùi Thanh phải không?”---« Đúng rồi ! Bùi Thanh đây". Tim mụ Thọ thắt lại, làm sao quên cho được chàng sinh viên beau trai sư phạm lý –hóa mang hai dòng máu Việt - Pháp, cũng là cựu học sinh Phan châu Trinh! Vẫn chưa quên những nụ hôn vụng dại tinh tú quay cuồng trước bậc thềm tam cấp mở đầu cho một cuộc tình, ngờ đâu sáng hôm sau bị một phen xanh mặt vì hai cán bộ miền Bắc nai nịt súng ống tới đe dọa: “Tối qua chúng tôi theo dõi thấy chị hủ hóa với một người đàn ông da trắng trong sân nhà chị. Nếu còn tái diễn thì đừng trách chúng tôi mời về phường viết bản tự kiểm đấy nhá!” . Còn nhớ kỷ niệm những ngày đói khổ sau 75 mà chàng vẫn chịu chơi chê mấy chục lượng vàng của những cô gái nhà giàu mua giấy hôn thú xuất ngoại, đã lựa chọn Thọ làm ngườI bạn đời nhưng rồi định mệnh đẩy chàng một mình qua Pháp vì cả hai đứa đều nghèo xác xơ không có tiền đút lót làm thủ tục. Câu chuyện mới đó mà đã 28 năm … Thọ mừng rỡ hét lên:--- “Trời ơi, Thanh hả? Paul hả? Thanh đang ở đâu đó?”---“ Houston”---“ Ủa, Sao Thanh ở Mỹ? Ủa,Sao biết Thọ ở đây!?”… “Thanh nói chi?… Thọ không nghe chi hết!… hả ? …hả?”. Tiếng nói đứt quảng và tiếng máy kêu rè rè nghe không rõ …

Phi cơ đáp xuống phi trường Đà nẵng với những xúc động của nàng Chức Nữ gặp lại chàng Ngưu Lang sau một năm trời xa cách…

Và bây giờ cuộc gặp gỡ bất ngờ với ôn Trực.

Quả thật cuộc đời như một giấc mơ …

Một giấc mơ hiền hoà! Sau mấy chục năm trời gặp lại nhau, “món nợ lớn nhất đời người là món nợ tình cảm”(lời Phật dạy) đã diễn ra vô cùng êm thắm. May quá không xảy ra cảnh “máu nhuộm bến Thượng Hải”! Ý quên! bến sông Hàn.

Trời đã sập tối. Thọ leo lên yên sau vespa, dựa sát vào lưng ôn Tú hơn thường lệ, làm như áy náy chuộc lỗi về tội mới gặp lại người tình cũ. Ôn Tú không để ý, hỏI Thọ còn đói không ôn chở đi ăn. Quán cơm Triều Châu ở Ngã Năm hôm nay vắng khách, ông Tàu già mặc maillot trắng ba lá khoe cái bụng đàn bà chửa sắp đẻ gật đầu cười thân thiện chào khách quen. Chọn chỗ ngồi gần quạt máy, nhâm nhi ly Heineken, ôn Tú và Thọ vừa ăn vừa bàn tán cuộc hội ngộ hồi nảy một cách hào hứng.

Mụ Hoàn điện thoại cho biết cả bọn đang chờ hai người ở café Trúc Lâm Viên.


- đọc tiếp -